Lâm Nghiên Thu nghe rất rõ ràng, cô chậc một tiếng, báo chí đưa tin không rõ ràng lắm, nhất định phải để người trong cuộc nói mới hiểu đúng không? Thật phiền phức!
Đôi mắt to tròn của cô bùng lên ngọn lửa nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng căng thẳng mà cô không nhận ra, Lâm Nghiên Thu trừng mắt nhìn đôi nam nữ trước mặt mình.
"Tôi không rảnh, nếu cô muốn biết tình huống cụ thể có thể đi tìm lão Phùng để hỏi, mọi chuyện tôi đều nói với cho anh ta rất rõ ràng."
Phảng phất có thần giao cách cảm gì đó, Trình Gia Thuật nói xong liền quay đầu lại thì nhìn thấy Lâm Nghiên Thu đang đứng ở một chỗ không dễ thấy đang nhìn mình.
Hôm nay cô mặc váy dài trắng, tóc không buộc cao mà chỉ để buộc lỏng lẻo ởỞ sau đầu, chỉ cần có gió thổi qua thì các sợi tóc sẽ thổi loạn rơi ở hai bên má trắng nõn hồng nhuận ấy cùng với làn váy đung đưa trong gió.
Cả người Lâm Nghiên Thu toát lên một loại xinh đẹp ôn nhu không nói nên lời, thoáng cái đã chạm tới sợi dây mềm mại nhất trong đáy lòng của Trình Gia Thuật, anh nhanh chóng cất bước đi qua.
Lâm Nghiên Thu thấy anh tới trước mặt mình, cách nói chuyện thẳng thắn của anh với nữ binh kia khiến lòng cô rất thoải mái, nhưng mấy lời nói ra vẫn ngập tràn ghen tuông: "Tôi không quấy ray hai người chứ?"
"Quấy rầy cái gì?" Trình Gia Thuật không nghiên cứu kĩ lời nói của cô, anh cũng không có tâm tư đó mà chỉ dồn tất cả sự chú ý vào gương mặt của Lâm Nghiên Thu, liếc mắt một cái liền thấy cô có gì đó khác lạ.
Chủ yếu là Lâm Nghiên Thu dùng son dưỡng nên đôi môi sáng bóng mượt mà, mỗi lần cái miệng nhỏ nhắn đóng mở đều khiến người ta chú ý.
Trình Gia Thuật đưa tay lau môi cô một cái rồi đưa ngón tay đến trước mặt cô, anh nhíu mày hỏi: "Đây là cái gì?" Tại sao trước giờ anh ta chưa bao giờ thấy qua?
Lâm Nghiên Thu: "..."
Son dưỡng cô mới bôi xong! Phải bôi mấy lớp mới có hiệu quải
"Anh cố ý phải không? Thật đáng ghét, đáng ghét!" Lâm Nghiên Thu tức giận đến mức vung nắm đấm nhỏ đập vào cánh tay Trình Gia Thuật, nhưng cánh tay này mỗi ngày anh đều rèn luyện nên cứng như tảng đá, tay cô đánh đau muốn chết mà mặt anh ấy vẫn không đổi sắc.
Trình Gia Thuật đứng yên cho cô đánh may cái, khóe mắt nhìn thấy nữ binh kia đang trợn mắt há mồm nhìn bọn họ.
Anh ho nhẹ một cái, nghiêm túc giáo huấn Lâm Nghiên Thu: "Mẹ Đại Bảo, em phải chú ý thái độ của mình, nơi này là quân đội."
Lúc này có mấy binh lính từ bên trong đi ra thấy Trình Gia Thuật liền đứng lại chào, Trình Gia Thuật cũng đáp lễ.
Có vẻ như buổi biểu diễn sắp kết thúc rồi.
Lâm Nghiên Thu cho dù có bướng bỉnh thế nào cũng không đến mức để Trình Gia Thuật bị mất mặt trước mọi người, cô đúng lúc thu hồi tính tình ngang bướng của mình, nhìn về phía mấy binh lính đi ngang qua cười tiêu chuẩn lộ ra tám cái răng, một nửa người đứng sau Trình Gia Thuật giống như hai người đang dựa vào nhau, đúng là trai tài gái sắc trời sinh một cặp.
Nữ binh đoàn văn công tên Vương Phương Phương kia nhìn thấy vậy thì cắn chặt răng, cô chỉ hận mình không gặp Trình Gia Thuật sớm hơn, bằng không làm sao có thể có cơ hội tốt cho người phụ nữ nông thôn này.
Hai người còn giả bộ ân ái cái gì, cô đã sớm nghe anh họ nói người phụ nữ này trước kia cùng một người bán hàng rong chạy trốn, cái loại phụ nữ trăng hoa như vậy, tại sao Trình đại đội trưởng không chịu ly hôn với cô ta chứ!
Vương Phương Phương là người Nam Hoài, anh họ của cô ta là thanh niên trí thức Tống Dục ở quê của Trình Gia Thuật.