Lưu Tố Mai nghe xong thì vô cùng hâm mộ.
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao em dâu lại xinh đẹp như vậy, là bởi vì trong nhà có một người đàn ông xem em ấy như bảo bối nên có thể không xinh đẹp được saol
Lâm Nghiên Thu trả tiền xong, quay đầu nhìn khuôn mặt đau khổ của Lưu Tố Mai, cô khuyên nhủ: "Chị dâu, chị phải đối xử với bản thân mình thật tốt, nếu chị không tốt với chính mình thì không phải chờ người ta trèo lên đầu mình sao?"
Lời này có thể xem như nói trúng nội tâm của Lưu Tố Mai, thoáng cái đầu mũi cô liền chua xót.
"Em dâu, em nói đúng! Chị suốt ngày giống như mẹ già hầu hạ mấy người lão Phùng, chị làm vậy để được cái gì chứ? Vậy mà anh ta còn chê chị không thể lên được mặt bàn, đi đâu cũng không muốn dẫn chị theo."
Cô ấy nói xong liền cắn răng một cái rồi cầm hai bộ áo ngực đi lập hóa đơn.
Từ cửa hàng đi ra, Lâm Nghiên Thu đi dạo qua mấy cửa hàng vật tư, bảo hiểm, thực phẩm, còn có chợ rau, mỗi thứ nên mua đều mua đầy đủ rồi mới xách bao lớn bao nhỏ quay về nhà.
Vừa đến cửa lớn liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc một cái váy dài màu đỏ, trên chân là đôi dép xăng đan đang đưa lưng về phía các nàng, cô ta đi cà nhắc nhìn xung quanh đại viện.
Nhìn bóng lưng có chút quen thuộc, chờ đến khi đến gần, Lâm Nghiên Thu mới nhận ra là Dư Tĩnh Tĩnh!
Không phải cô ta đang ở huyện Nam Hoài sao? Sao lại chạy tới đây!
Lâm Nghiên Thu bực mình, thật sự không muốn nhìn thấy cô ta chút nào.
"Lâm Nghiên Thu!”
Dư Tĩnh Tĩnh xoay người nhìn thấy cô.
Được rồi, vừa ra khỏi huyện Nam Hoài, ngay cả ba chữ chị dâu ba cũng không kêu.
Lưu Tố Mai đứng ở một bên nhìn Dư Tĩnh Tĩnh, tò mò hỏi: "Em dâu, đây là người thân của em hả?"
Lâm Nghiên Thu trực tiếp nói: "Không phải người thân, cũng không phải bạn bè, cô ta chỉ là người xa lạ, em và cô ta không có quen biết."
Lưu Tố Mai hiểu, phỏng chừng đây là thân thích bắn đại bác cũng không tới được chạy tới đây làm tiền, chồng của cô cũng thường xuyên có người đến tìm, bọn họ còn nói mấy lời khó nghe, phiền chết đi được.
"Em dâu, vậy chị đi trước đây." Chờ Lưu Tố Mai đi xa, Lâm Nghiên Thu mới không khách khí hỏi Dư Tĩnh Tĩnh"Cô tới đây làm gì?"
Dư Tĩnh Tĩnh nhìn chằm chằm cô, trùng hợp chính là, hôm nay Lâm Nghiên Thu cũng mặc một chiếc váy màu đỏ.
Váy này là khi cô còn ở huyện Nam Hoài, đem vải rồi tìm thợ may làm theo yêu cầu của cô, không có kiểu dáng gì đặc biệt, chỉ là cố ý thắt chặt thắt lưng, vừa vặn lộ ra vòng eo hoàn mỹ.
Màu đỏ là một màu cực kỳ kén người, nếu có thể khống chế được thì đặc biệt xinh đẹp động lòng người, còn không khống chế được thì sẽ xấu hổ nếu chạm phải người khác cũng mặc y như vậy.
Vốn dĩ Dư Tĩnh Tĩnh cảm thấy cô ta mặc màu đỏ rất đẹp, thẳng đến khi nhìn thấy Lâm Nghiên Thu mới coi như lĩnh hội chuyện đụng hàng không đáng sợ, chỉ có ai xấu thì người đó xấu hổ.
Mặc dù không biểu hiện ra ngoài, nhưng Dư Tĩnh Tĩnh cảm thấy rất khó chịu, bất quá cô ta nhớ tới mục đích của mình tới đây, vì vậy nhìn chằm chằm Lâm Nghiên Thu nói: "Cô chính là Lâm Nghiên Thu."
Nói nhảm, cô không phải Lâm Nghiên Thu thì còn có thể là ai?
Chờ đã.
Lâm Nghiên Thu nghiêm mặt, rất nhanh liền hiểu được.
Dư Tĩnh Tĩnh cũng giống như cô, cũng là người xuyên tới.
"Tôi không phải Lâm Nghiên Thu thì cô mới phải à?" Cô không thừa nhận cũng không vội phủ nhận.
Dư Tĩnh Tĩnh chắc chắn nói: "Cô là Lâm Nghiên Thu, nhất định là Lâm Nghiên Thu."
Phải thì sao?!
Đã gần trưa, đúng lúc mặt trời càng lên cao, Lâm Nghiên Thu đứng dưới ánh mặt trời bị phơi nắng không còn chút kiên nhẫn gì nói: "Rốt cuộc cô tới đây để làm gì?