Đinh Nhất: "..."
Sáng sớm khi Lâm Nghiên Thu tỉnh dậy liền phát hiện chỗ ngủ bên cạnh đã trống trơn, chăn được xếp chồng lên nhau ở cuối giường, góc cạnh chỉnh tê giống như được người ta dùng thước đo qua.
Cô mang dép lê rồi xuống giường, thấy trên bàn làm việc đặt một tờ giấy, là Trình Gia Thuật nói cô biết anh đã đi dã huấn, khi nào trở về còn phải chờ.
Cuối cùng, anh còn ghi thêm một dòng khác: "Lúc anh không có ở đây phải ngoan ngoãn đi học, không được chạy loạn!"
Cô có phải binh lính dưới tay anh đâu? Còn không cho chạy loạn?
Bất quá Lâm Nghiên Thu rất nhanh đã bị dời đi lực chú ý, không biết Tiểu Bảo vì cái gì mà cùng Nhị Bảo cãi nhau, thằng nhóc còn nhỏ chưa nói rành mạch nhưng cũng không cản trở việc nó ỷ vào bản thân nhỏ nhất nhà mà đi bắt nạt anh trai với chị gái mình.
Lâm Nghiên Thu gãi gãi đầu, thở phì phì đi ra ngoài giáo huấn đứa nhỏ thúi này.
Bản thân cô còn chưa trưởng thành, nên căn bản không giáo dục được đạo lý lớn cho đám củ cải nghe, giống như đứa trẻ lớn cùng đứa trẻ nhỏ vui đùa, sáng sớm líu ríu âm ï không chịu nổi.
Mặc dù vậy nhưng mấy đầu củ cải vẫn rất dính người, bọn chúng vừa nghe cô đi học liền la hét đòi đi theo.
"Không được." Lâm Nghiên Thu kiên quyết cự tuyệt, dặn dò bọn nhỏ phải ở nhà ngoan ngoãn nghe lời Ngụy Hồng, sau đó cô nắm chóp mũi Tiểu Bảo nói: "Nhất là con đó, tiểu tử thúi."
Tiểu Bảo nâng cằm nhỏ của mình lên, tức giận hừ một tiếng.
Để giải quyết vấn đề giáo dục con cháu quân nhân, bộ đội có trường học, ngay phía sau sân nhà, nơi có tường với doanh trại, vây quanh tường viện ngăn cách với đại viện của người nhà, trường học đó rất lớn, từ mầm non đến trung học phổ thông, tuy rằng một cấp chỉ có một lớp, nhưng giáo viên đều là người có trình độ không thể nghi ngờ, bình thường trong bộ đội giáo dục thường xuyên, cũng sẽ mượn phòng học và giáo viên của bọn họ.
Ăn sáng xong, Lâm Nghiên Thu thay quần áo rồi ra cửa.
Cô ôm tâm lý vui vẻ đi học cùng nữ binh đoàn văn công nên ăn mặc cũng tốn chút tâm tư, không mặc đẹp như bình thường mà chỉ mặc một áo sơ mi trắng rộng rãi bỏ vào quần vải màu đen, hai bím tóc xõa lên vai, nhìn cô thanh thuần trong sáng không khác gì học sinh.
Cô diện đồ bình thường như vậy là vì lo lắng mấy người phụ nữ khác sẽ ghen ty, hơn nữa bọn họ còn là người của đoàn văn công, nơi mà ai ai cũng muốn làm tâm điểm, cô không thể nghênh ngang đi khiêu chiến với bọn họ được.
Lâm Nghiên Thu vốn tưởng rằng mấy nữ binh đoàn văn công này cho dù không nhiệt tình với cô đến mức nào thì ít nhất cũng sẽ không không để ý đến cô.
Nhưng Lâm Nghiên Thu đã nghĩ sai rồi, hơn nữa còn là chuyện cô không thể nhờ tới.
Cô bị tất cả mọi người cô lập, phải, tất cả mọi người.
Bộ mấy người nữ binh đoàn văn công này ai cũng kiêu ngạo vậy sao?
Lâm Nghiên Thu im lặng, cô cũng có sự kiêu ngạo của mình, không phản ứng thì không phản ứng, dù sao cô học xong liền rời đi.
Lâm Nghiên Thu tùy tiện tìm chỗ trống ngồi xuống, cô nhìn quanh một vòng thì phát hiện ra nữ binh đưa thư cho Trình Gia Thuật cũng ở đây, nhưng biểu tình trên gương mặt cô ta là sao đấy?
Vị đại tỷ này, thần thái trên mặt cô bây giờ rất giống Dung ma ma lúc cười đó có biết không?
Lâm Nghiên Thu thu hồi tầm mắt, một lát sau có một chủ nhiệm chính trị tên là Diêm Thiếu Thanh của sư bộ tới lớp.
Đây là một lão đầu năm mươi sáu mươi tuổi, ông mặc một thân trang phục trung sơn, ngoại hình vô cùng thanh tuan nho nhã.
Trước đó Lâm Nghiên Thu chỉ nghe Trình Gia Thuật nhắc đến ông chứ hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt.