Lục Kiến Quân đứng trước bồn rửa mặt rửa tay, sau khi nghe được anh liền nhíu mày.
Lau khô nước trên tay, Lục Kiến Quân lo lắng gọi điện thoại cho đại đội trưởng, tiện thể đem chuyện bán hàng rong nói cho anh ta biết...
Còn Lâm Nghiên Thu, sau khi đăng ký hồ sơ tìm ba, cô cũng không biết chuyện này có kết quả hay không, vì vậy đành gác nó sang một bên.
Nhưng cô không nghĩ tới, cách lần trước đi gửi thư hồi âm cho Trình Gia Thuật còn chưa tới hai ngày, vậy mà bây giờ nhân viên bưu điện lại tới cửa, lần này là phong thư điện tín khẩn cấp.
Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?
Lâm Nghiên Thu cảm thấy hơi kỳ quái, chẳng lẽ là muốn cô mang mấy đầu củ cải đi bộ đội? Nhanh như vậy sao?
Cô vội vàng mở thư ra xem, trên tờ giấy chỉ có một dòng chữ màu đen.
"Em mà dám chạy trốn, tôi sẽ đánh gãy chân eml”
Lâm Nghiên Thu: "...”
Vận may gần đây của Tôn Cường rất tốt, hắn ta vừa lừa gạt được một người phụ nữ giàu có.
Người phụ nữ đó tên là Lâm Nghiên Thu, nghe nói chồng của cô ấy quanh năm phải ở trong quân đội hiếm khi trở về, trong nhà chỉ có cô và mấy đứa con cùng nhau sống qua ngày.
Có một hôm Tôn Cường gánh hàng đi ngang qua thôn, trong lúc vô tình nghe một nữ thanh niên trí thức nói một số thông tin về Lâm Nghiên Thu.
Sau khi nghe xong, Tôn Cường đã nổi lên tâm tư xấu xa.
Cứ cách vài ngày hắn sẽ gánh hàng đến trong thôn bán, vào buổi trưa không người hắn sẽ đến gõ cửa nhà Lâm Nghiên Thu muốn xin chén nước để uống.
Sau khi nói lời cảm ơn, hắn liền cho các con của nữ phụ mấy món ăn vặt.
Dần dần, họ trở nên quen thuộc.
Là một người có đầy kinh nghiệm tình trường, Tôn Cường rất biết cách nắm bắt lấy lòng dạ của phụ nữ và luôn che chở cô, lại đúng lúc tặng mấy món đồ nhỏ nhặt không có bao nhiêu tiền nhưng điều đó cũng có thể làm cho Lâm Nghiên Thu vui vẻ.
Do đó, sau này hắn nói gì cô cũng nghe theo.
Lâm Nghiên Thu biết hắn thường xuyên xuống Quảng Châu nên rất kích động nói muốn đi cùng.
Cô nói rằng cuộc sống của cô giống như một vũng nước đục, mỗi ngày giữ con, làm việc nhà đã khiến cô sắp điên mất rồi.
Cô muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài, cô muốn tìm một cuộc sống mới.
Lâm Nghiên Thu vui vẻ nắm lấy tay hắn và muốn hắn đưa mình đi.
Ngay tại khoảnh khắc đó, Tôn Cường sắp bị lời nói của cô dọa sợ.
Hắn chỉ muốn lừa tiền chứ không muốn thật sự cùng cô xảy ra chuyện quá giới hạn nào.
Cho dù cô có là người xinh đẹp nhất hắn từng gặp nhưng hắn cũng không phải dạng người dễ bị tình yêu làm cho mù quáng.
Đưa người phụ nữ đã có gia đình bỏ trốn, nếu bị bắt lại thì sẽ phải vào tù! Hắn vẫn chưa ngu ngốc đến nỗi có thể từ bỏ tất cả mọi thứ chỉ vì một người phụ nữ!
Mục đích của hắn chỉ có tiền, loại phụ nữ đã kết hôn như Lâm Nghiên Thu là đối tượng tốt nhất để lừa gạt, cho dù có bị lừa tiên thì các cô cũng không dám nói với bất kỳ người nào, nhất là chồng của mình, vì vậy các cô chỉ có thể cắn răng nuốt cục tức vào trong bụng.
Cũng chính vì vậy, Tôn Cường mới chuyên chọn những người phụ nữ như Lâm Nghiên Thu để xuống tay, các cô đều có những đặc điểm chung: không có chồng, hoặc chồng không ở nhà, có tiền, ngốc nghếch, cô đơn, dễ tin người...
Trước kia, số tiền nhiều nhất mà Tôn Cường lừa được ở những người phụ nữ khác chỉ có mười mấy đồng hoặc mấy chục đồng.
Nhưng đối với Lâm Nghiên Thu, hắn đã lừa được hơn năm trăm đồng, hắn suy đoán có thể đây là tất cả số tiền tiết kiệm của cô.
Hắn dự định dùng số tiên này đi xuống Quảng Châu làm một cuộc làm ăn lớn.
Thông qua người quen, hắn ta đã mua hai cái TV.