Ngụy Hồng không cưỡng được tò mò cũng tiến đến xem.
Mũi Lưu Tố Mai thấp, khuôn mặt hơi phẳng nên không thích hợp trang điểm đậm, còn về phần trang điểm khoa trương như mấy người đoàn văn công, tất nhiên Lâm Nghiên Thu sẽ không làm thế mà cô chỉ tập trung dùng kem nền và trang điểm lông mày, son môi cũng để tâm hơn, cô dùng màu đỏ gạch để làm nổi bật làn da vàng của Lưu Tố Mai, chỉ bôi một lớp mỏng mà cứ như vẽ rồng điểm mắt, thoáng cái đã tràn đầy tỉnh thần.
Ngụy Hồng nhìn ngây ngẩn cả người, cô thấy Lưu Tố Mai đã trang điểm xong liền nhỏ giọng nói với Lâm Nghiên Thu: "Chị dâu, chị có thể trang điểm cho em không? Em cũng muốn..." Yêu cái đẹp là bản tính của phụ nữ, cho dù là thôn cô như Ngụy Hồng cũng không ngoại lệ, ai mà không muốn mình thật xinh đẹp a.
Lâm Nghiên Thu hào phóng nói: "Được chứ, chị dâu chị sang bên cạnh soi gương đi, để Hồng Hồng ngồi."
Rốt cuộc Lưu Tố Mai cũng có thể biết được cái øì gọi là trang điểm, bôi bên trái một cái, bên phải một cái, không biết em dâu vẽ cái gì lên mắt mà cô có cảm giác mắt trở nên to hơn...
Bên này Lâm Nghiên Thu cũng đang ngồi trang điểm cho Ngụy Hồng, thật lòng mà nói, Ngụy Hồng đẹp hơn Lưu Tố Mai, chỉ là làm việc ở nông thôn nên da đã bị phơi đen, bất quá Ngụy Hồng cũng được xem là nét đẹp khỏe mạnh, dù sao cũng mới hai mươi tuổi có thể không đẹp sao?
"Xong rồi."
Lâm Nghiên Thu bôi son môi cho cô ấy xong liền không nhịn được tự trang điểm cho chính mình.
Dù sao bây giờ Trình Gia Thuật cũng không ở đây, chỉ cần trước khi anh ấy trở về cô tẩy trang nhanh là được.
Vừa mới trang điểm xong, trong hành lang truyền đến tiếng của vợ Ngưu chính ủy: "Tiểu Lâm, Tiểu Lưu!"
Cô ấy vừa đi tới đã thấy cửa nhà mở rộng, nhìn vào trong càng sửng sốt hơn, cô cứ thấy có chỗ nào không giống lắm, nhất là Lưu Tố Mai, nhưng cô cũng không nghĩ nhiêu mà vẫy tay gọi mấy người phụ nữ đứng trong nhà ra: "Đoàn văn công đang biểu diễn ở bên kia, các em có muốn đi xem không?
Lâm Nghiên Thu tò mò hỏi: "Tụi em cũng có thể đi ư?" Cô chưa từng xem đoàn văn công biểu diễn ở niên đại này.
"Sao lại không được? Muốn đi thì nhanh lên, cơ hội khó có được." Vợ của Ngưu chính ủy chải tóc ngắn ngang tai, tính cách mạnh mẽ lôi kéo các cô đi.
Vừa rồi Lưu Tố Mai còn chua xót nhắc tới đám nữ binh đó nên tất nhiên phải đi xem một chút.
Ngụy Hồng ở phía sau đuổi theo hỏi: "Chị dâu, em có thể đi chung được không?"
Lâm Nghiên Thư chưa kịp trả lời thì vợ của Ngưu chính ủy liền nói: "Được, đi nhanh nào!"...
Trước kia khi nhắc tới đoàn văn công, Lâm Nghiên Thu liền nghĩ ngay đến các nữ binh trong phim, khi được vợ của Ngưu chính ủy dẫn tới nơi, Lâm Nghiên Thu đứng ở phía xa xa cuối cùng cũng nhìn thấy dung mạo thật sự của các cô ấy, xinh đẹp thì xinh đẹp nhưng cách trang điểm thật sự rất buồn cười.
Hơn nữa bọn họ đang hát hành khúc, cô nghe hai bài liên không có hứng thú nên đi ra ngoài bậc thêm ở trước cửa thính phòng chờ chương trình kết thúc sẽ cùng mấy người Lưu Tố Mai đi ra cùng.
Trong lúc đang nhàm chán, cô nghe thấy tiếng gọi giòn tan: "Đại đội trưởng!"
Đại đội trưởng?
Mũi chân đang dí trên đất của Lâm Nghiên Thu dừng lại, đang gọi Trình Gia Thuật à? Hay là đại đội trưởng nào khác?
Sau đó cô liền nhìn thấy Trình Gia Thuật đang đi ra từ thính phòng, anh ay nghe tiếng gọi thì quay đầu lại hỏi: "Đồng chí, tìm tôi có chuyện gì?"
Một nữ binh đang mặc trang phục biểu diễn nhẹ nhàng chạy tới trước mặt Trình Gia Thuật, hai bím tóc nhỏ rủ xuống hai bên, cô ấy thẹn thùng nói: "Đại đội trưởng, tôi tên là Vương Phương Phương, anh còn nhớ tôi không? Tôi là người lần trước đã viết thư cho anh, lần này Kinh huyện lũ lụt, tôi từ trên báo bộ đội nhìn thấy sự tích anh hùng của anh, đặc biệt bội phục anh, tôi nghị, tôi nghĩ..."