Đừng tưởng bây giờ anh cho tôi thân phận thì tôi sẽ cảm kích đến rơi nước mắt rồi lấy thân báo đáp, thái độ không đoan chính mà còn muốn cùng tôi sống tốt, anh nghĩ sao vậy?"
Trình Gia Thuật: "..."
"Canh này anh tự lấy uống đi, tôi thấy tay anh khôi phục rất tốt, không giống như người không thể cầm nổi cái muỗng."
Trình Gia Thuật: "..."
Trình Gia Thuật bị vạch trần nên cơm chiều tự mình ăn, còn mặt thì Lâm Nghiên Thu đưa cho anh cái khăn để anh tự lau, một câu anh cũng không nói, Lâm Nghiên Thu nhìn anh ngoan ngoãn như vậy thật dễ thương không chịu nổi.
Bất quá cô cũng không dám quá hà khắc anh, mỗi ngày đều cho anh ăn cá, ăn thịt, ăn trứng gà, từng loại canh lần lượt vào bụng.
Vì có đầy đủ thực phẩm bồi bổ nên tốc độ khôi phục của anh nhanh hơn những người bị thương khác rất nhiều, hơn nữa do có thể chất tốt, chỉ khoảng bảy tám ngày sau anh đã có thể xuống giường đi tới đi lui.
Trình Gia Thuật nằm trên giường bệnh một thời gian dài nên cảm thấy cơ thể sắp mốc meo rồi, anh lại là người không chịu nhàn rỗi, cứ cách hai ba ngày liền náo loạn muốn xuất viện.
Mỗi lần Lâm Nghiên Thu không đồng ý, anh đều hận không thể biểu diễn lộn ngược trước mặt cô.
Lâm Nghiên Thu sao có thể vượt qua anh được, nói tới cùng cũng cho anh xuất viện, hôm đó Triệu Hàn lái xe trong bộ đội tới đón.
Nước lũ bên khu vực thiên tai đã rút đi, mấy ngày nay việc cứu viện đã xong, còn lại công tác xây dựng, an trí đã có phía hậu cần lo liệu, đại bộ phận binh sĩ đã quay về bộ đội, Triệu Hàn vừa lái xe vừa đơn giản báo cáo vài câu cho Trình Gia Thuật nghe.
"Đội trưởng." Triệu Hàn hơi do dự nói: "Người thân dưới quê anh tới..."
"Người thân?" Trình Gia Thuật nhíu mày hỏi: "Người thân nào?”
"Nghe nói là dì họ của anh, còn có chị dâu, em họ và mấy đứa nhỏ nữa.
Vốn dĩ người trong bộ đội thấy anh và chị dâu không có ở nhà nên muốn sắp xếp cho họ ở nhà khách nhưng bọn họ không chịu, cứ nhất định phải đến nhà anh ở."
Trong đó một người phụ nữ trung niên, nói cái gì mà Tam Đản nhi không tốt, làm đại đội trưởng liền không muốn nhận người thân, các bà từ xa tới đây không phải vì muốn ở nhà khách, đại đội trưởng không có ở nhà? Đại đội trưởng không có thì cũng có thể ở lại!
Lúc này Lâm Nghiên Thu mới nhớ tới, cô vội vàng nói cho Trình Gia Thuật: "Mấy ngày trước anh cả anh viết thư nói có họ hàng tới, mà tôi quên nói với anh."
Trình Gia Thuật nhéo mi tâm, nhìn cô vợ ngây thơ hồn nhiên nói: "Tôi không sao cả, em có thể nhận họ là được."
Lâm Nghiên Thu còn thẳng thắn gật đầu nói: "Được, có thể nhận được."
Tính cách này của cô cũng có liên quan đến hoàn cảnh trưởng thành của cô.
Lâm Nghiên Thu là cô con gái duy nhất trong nhà, họ hàng hai bên của ba mẹ cũng rất đơn giản, chủ yếu mỗi nhà là một đứa con.
Vào ngày lễ tết mọi người sẽ tụ tập một chỗ để ăn uống, cũng chẳng có mâu thuẫn gì, cùng lắm là các ông bố bà mẹ sẽ so sánh trình độ học vấn, tài nghệ của con cái mình với người khác.
Bọn tiểu bối tuyệt đối sẽ không ngồi đó nghe những lời cằn nhẳn này, có thể đi xa liền đi thật xa.
Điều này khiến Lâm Nghiên Thu đơn thuần cho rằng, người thân đến thăm chính là tới ăn uống chơi đùa giải trí, cô quen mấy chuyện phung phí nên cũng không khắt khe với bọn họ, thậm chí còn nói với Trình Gia Thuật: "Chờ lát nữa quay về để cho căng tin bên kia mang tới một ít thịt làm thịt kho tàu cho mọi người ăn, bọn họ hẳn là rất thèm."
Trong giai đoạn này, phiếu thịt vẫn chưa bị hủy bỏ, cơ hội ăn thịt của người dân nông thôn vẫn còn rất ít.
Bỗng nhiên Lâm Nghiên Thu nhớ được gì đó, cô nhỏ giọng nói với Trình Gia Thuật: "Nhưng mà anh nấu nha, tôi không nấu đâu."