Trình Gia Thuật vội vàng cắt đứt chuỗi "hồ ngôn loạn ngữ" của cô, anh ho một cái nói: "Về nhà rồi nói!"
"Ừm”
Bởi vì lo lắng vết thương trên người Trình Gia Thuật vẫn chưa hoàn toàn khôi phục tốt, cho nên cả quãng đường Triệu Hàn lái xe rất ổn định, khoảng hai tiếng sau đã đến nơi đóng quân của bộ đội, xe chạy thẳng vào trong khuôn viên ký túc xá.
Lâm Nghiên Thu ngồi trong xe nhìn thấy bốn đầu củ cải đang chơi đùa với một đám trẻ khác, đây không phải mấy đứa nhỏ trong ký túc xá, chắc là con cái của họ hàng Trình Gia Thuật.
Cô vừa xuống xe, bốn đầu củ cải liền nhanh chân chạy lại ríu rít gọi mẹ không ngừng, ngược lại người ba ruột Trình Gia Thuật đã bị lạnh nhạt.
Anh cũng không thể trách bọn nhỏ được, ai biểu bình thường anh luôn lạnh lùng không dễ gần, mấy đứa nhỏ dám thân mật với anh mới là chuyện lạ.
Lâm Nghiên Thu nói với Đại Bảo: "Mau đến đỡ ba con đi, ba con bị thương, ba là đại anh hùng nên các con phải chăm sóc ba thật tốt, có biết không?"
Tam quan của bọn nhỏ phải dựa vào ba mẹ hỗ trợ thiết lập, nếu Lâm Nghiên Thu đã đảm nhận vai trò người me của chúng, cho dù cô không tình nguyện thì cũng phải chịu trách nhiệm dạy dỗ bọn nhỏ thật tốt.
Đại Bảo ngoan ngoãn đồng ý, chỉ cần hai chữ anh hùng cũng đủ để hình tượng của Trình Gia Thuật thật vĩ đại ở trong mắt bốn đầu củ cải rồi.
Bốn đứa nhỏ chia ra hai bên nâng đỡ ba mình vào nhà, sự ân cần này khiến cho cả người Trình Gia Thuật không được tự nhiên, nhưng cảm giác cũng không tệ lắm.
Vừa đi tới hành lang đã thấy một người phụ nữ đang mặc tạp de, trên đầu buộc khăn trắng đi ra, bà ấy nhìn thấy Trình Gia Thuật liền nói: "Tam Đản, cuối cùng cháu cũng về rồi, cháu không nhận được thư anh cả cháu viết à? Bọn ta tới đây mấy ngày rồi cũng không thấy cháu đâu, dì còn tưởng cháu cố ý trốn tránh bọn ta!"
Tam Đản?
Lâm Nghiên Thu nhìn khuôn mặt đen sì của anh, không nhịn được mà cười ra tiếng.
Trình Gia Thuật hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Nghiên Thu, sau đó dùng ngữ khí khách khí nói với người phụ nữ trung niên: "Dì họ, không phải cháu muốn trốn tránh ngài, mà là cháu bị thương nên phải nhập viện."
Dì họ Trình Gia Thuật vừa nghe liền vội vàng hỏi: "Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?"
Bà vừa nói vừa kéo cánh tay Trình Gia Thuật lên nhìn trái nhìn phải.
"Không sao đâu, ngài mau vào nhà đi." Trình Gia Thuật bất đắc dĩ rút tay mình về rồi khoác lên vai dì họ, đẩy bà vào trong, sau đó anh quay đầu đưa ánh mắt "mau đi theo" cho Lâm Nghiên Thu.
Lâm Nghiên Thu đi theo phía sau vào nhà, cửa sổ bên trong sáng sủa sạch sẽ, sàn nhà bằng bê tông cũng được lau sáng bóng.
Có một cô gái trẻ đang thay nước cho bình hoa, một người khác đang ở phòng vệ sinh giặt ga giường.
Làm sao Lâm Nghiên Thu có thể không biết xấu hổ để cho các cô ấy làm việc, cô vội vàng chạy tới nói: "Để đó tôi làm cho."
Thật ra bình thường ga trải giường đều do Trình Gia Thuật giặt, cô không vắt nổi nước nên chỉ có thể giặt một chút quần áo thôi.
"Không sao đâu chị dâu, em không mệt, hôm đó mới tới em bị say xe, chưa cởi quần áo đã ngủ trên giường nhà chị, sợ chị thấy dơ nên em đem nó đi giặt"
Nguy Hồng lau sạch nước trên tay rồi đi ra khỏi phòng vệ sinh, cô ấy hơi câu nệ nói: "Nếu chị còn thấy dơ thì em dùng nước tẩy ngâm nó."
Cái người chị dâu này không dễ ở chung, trước kia ở dưới quê, nếu gặp phải Lâm Nghiên Thu, cô ấy sẽ ỷ vào bản thân ga cho một người đàn ông có bản lĩnh nên thích nói móc cô vài câu.
Lâm Nghiên Thu làm sao biết được mấy chuyện này, cô chi xua tay nói: "Không dơ đâu, chị chỉ thấy hơi ngại thôi, em từ xa tới mà còn phải làm việc nhà cho chị."