Trình Gia Thuật nói chuyện vẫn bình tĩnh như ngày thường.
Nhưng Lâm Nghiên Thu nghe xong liền sững sờ.
Những lời này hình như đã xuất hiện trong tiểu thuyết, cô suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới đây là lời của nam chính sau khi đồng ý cho Dư Tĩnh Tĩnh theo quân làm bảo mẫu.
Anh cũng nói với cô ta như vậy, chỉ trừ một câu "chỉ hy vọng em có thể làm tốt đáng vẻ của người mẹ."
Cho nên bây giờ cốt truyện đã thay đổi cô thành người theo quân làm bảo mẫu sao?
"Vậy thì chúng ta.
Ý tôi là, tôi không cần phải phục vụ anh, phải không?" Đây là điều mà Lâm Nghiên Thu quan tâm nhất.
"Tôi không cần em phục vụ!"
Trình Gia Thuật nhíu mày, từ khi nào anh nói muốn cô phục vụ mình chứ?
Sau đó anh lạnh lùng bổ sung một câu: "Em chỉ cần chăm sóc tốt cho bọn nhỏ là được rồi."
Điều này chứng minh, ông nói gà bà nói vịt, cô cũng không phải phục vụ anh ta.
Lâm Nghiên Thu lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không để cô ngủ với nam chính thì mấy cái khác đều dễ nói.
Cho nên bây giờ cô không còn chút gánh nặng nào nữa mà đi theo anh.
Hoàn toàn không nhớ rõ cách đây không lâu ai là người khiến cô sợ tới nỗi khóc lóc om sòm.
Chuyến xe này khá chật chội, có không ít người muốn đi xa nên đem theo túi lớn túi nhỏ nhét đầy vào kệ chỗ ngồi, làm cho không gian càng trở nên chen chúc hơn.
Bây giờ là mùa hè, buổi tối còn đỡ chứ ban ngày rất khó chịu, vừa ồn vào vừa đầy mùi hôi thối của tay chân trộn lẫn với mùi cơm, quả thực khiến cho người ta không hít thở nổi.
Lâm Nghiên Thu ôm Nhị Bảo vào trong lòng rồi dựa vào cửa sổ.
Ở lối nhỏ bên cạnh, mỗi tay của Trình Gia Thuật ôm hai thằng con út, còn Đại Bảo bị kẹp giữa hai người lớn giống như sông Sở, thoáng cái liền làm cho hai người phân biệt rõ ràng.
Ngồi đối diện bọn họ là một đôi vợ chồng hơn sáu mươi tuổi vừa mới lên xe lửa không lâu.
Nhìn thấy tuổi tác của Lâm Nghiên Thu không lớn, cô mặc áo sơ mi trắng và quần yếm màu lam, chải hai búi tóc nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay, xinh đẹp vô cùng.
Bà lão không nhịn được hỏi: "Cháu gái, cháu và anh trai đi xa à?”
Cũng không thể trách bà lão hỏi như thế, mặc dù nữ phụ đã hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi nhưng tuổi thật của Lâm Nghiên Thu cũng chỉ mới hơn hai mươi.
Hơn nữa, cô còn là người yêu cái đẹp, vì vậy nhìn qua khá nhỏ tuổi, thật sự không giống người mẹ đã sinh bốn đứa con.
"Cháu gái à, nhà cháu ở đâu? Gia đình đã giới thiệu đối tượng cho cháu chưa?"
Bà lão thân thiết hỏi, sau đó dùng ánh mắt từ ái nhìn bọn Đại Bảo: "Đây là cháu gái của cháu à?”
Bà mảy may không chú ý tới cái người "anh trai" đang ngồi ở lối đi nhỏ có sắc mặt đen như đáy nồi kia.
Lâm Nghiên Thu còn chưa lên tiếng, đã nghe "anh trai" đứng bên cạnh lạnh lùng nói: "Tôi là chồng của cô ấy."
Anh vừa nói xong liền nhìn liếc nhìn quần áo của cô, xong lại nhìn Lâm Nghiên Thu một cái.
Chuyện này thì có liên quan gì tới cô đâu? Cô còn chưa kịp nói gì mài
Vẻ mặt của bà lão hiện lên vẻ xấu hổ, vốn dĩ vừa rồi bà còn muốn giới thiệu cô gái này cho con trai của mình.
Lâm Nghiên Thu là người biết nhìn sắc mặt người khác, cô biết bà lão cảm thấy xấu hổ nên vội vàng hòa giải nói: "Dì ơi, bình thường tính tình anh ấy không tốt lắm, nên làm cho người ta không thích, dì đừng để ý tới anh ấy."
Bà lão cười ha hả nói: "Chỉ trách tôi không nhìn rõ tình huống, đúng rồi, hai người định đi đâu vậy?"
Lâm Nghiên Thu không dám trả lời vì sợ tiết lộ cơ mật gì đó, chỉ là không thấy Trình Gia Thuật có ý ngăn cản, nên cô mới nói: "Dì à, bọn cháu đến bộ đội, Trình... chồng cháu là một sĩ quan."