Nói muốn khô nước bọt mới dỗ được những người chị dâu này bỏ tiền ra.
Lâm Nghiên Thu vui vẻ nhận tiền đặt cọc, phiếu vải và bốn mươi đồng tiền vốn, sau đó nhiệt tình tiễn nhóm chị dâu ra ngoài.
Lâm Nghiên Thu đứng ở hành lang nhìn bóng dáng các cô ấy đã đi xa mới thu hồi tâm mắt, xoay người vào nhà.
Kết quả cô còn chưa vào đã nghe thấy tiếng Nhị Bảo đang ngồi chơi với mấy cục đá cùng đứa nhỏ nhà hàng xóm gọi: "Bal”
Tiếng gọi này khiến Lâm Nghiên Thu giật nảy mình.
Cô vội vàng nhét tiền trong tay lại, nhưng nhét ở đâu, toàn thân trên dưới ngay cả một cái túi cũng không có, cô đang gấp muốn chết.
Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Trình Gia Thuật mặc một bộ quân phục thẳng tắp giống như quỷ mị, không biết từ lúc nào anh đã tới cạnh cô, đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào tiền trong tay cô.
Ồ, ha ha.
Lâm Nghiên Thu nhìn anh rồi cười tươi, chưa đợi anh nói gì đã nhanh chân chạy vào nhà, đi thẳng vào phòng mở ngăn kéo thuộc về mình, ném tiền vào rồi khóa tủ lại.
Đợi tới khi Trình Gia Thuật đi vào theo thì đã thấy cô ngồi trên mép bàn, mũi chân kiễng cao, giấu đầu lòi đuôi che ngăn kéo tủ của mình.
Trình Gia Thuật im lặng cởi mũ xuống treo trên kệ áo, sau đó trực tiếp nói cho cô biết: "Đợi sư bộ bên kia sắp xếp xong, vài ngày nữa em sẽ đi học."
Lâm Nghiên Thu: "..." Vừa rồi anh đi ra ngoài chính là đi sắp xếp chuyện học cho cô đó hả?
Lâm Nghiên Thu tức giận dậm chân, cô thật sự muốn khóc nha.
Trình Gia Thuật thấy cô như vậy chỉ thở dài, anh ôn tồn nói: "Tôi làm vậy vì muốn tốt cho em, học chút kiến thức không mạnh hơn đầu óc kiếm tiền của em sao? Em nhìn bản thân em xem, lớn như vậy rồi mà so với Đại Bảo còn khó quản hơn, chẳng le trước kia em chính là người trong bụng không có mấy lượng mực?"
"Anh mới là người trong bụng không có mấy lượng mực." Dù sao cô cũng dựa vào thực lực của bản thân để vào trường đại học thuộc top 10 trong nước đó, bất quá lúc đó cô học đại học không phải vì để kiếm cơm, nếu như một đứa con gái chỉ dựa vào một tấm bằng tốt nghiệp để kiếm cơm thì cuộc sống nhất định sẽ rất mệt mỏi.
Cô đi học chính là đi học, bởi vì không có mục đích khác nên cũng kiên định đem sách đọc hết vào trong bụng.
Nếu không chỉ với cái miệng này của cô, không còn tài năng nào nữa thì sẽ không thể dụ dỗ nhóm chị dâu nhỏ cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra may quần áo được.
Nhưng cô cũng hiểu ý của Trình Gia Thuật, nếu đã sống ở niên đại này thì làm chuyện gì cũng phải phù hợp với nó.
Huống chỉ là ở địa phương như bộ đội, ai ai cũng tỉnh thông, nếu cô ỷ vào mình có chút thông minh liền đem người khác ra đùa giỡn thì sớm muộn øì cũng sẽ trở thành cái người bị đùa giỡn đó.
Nghĩ đến đây, Lâm Nghiên Thu rầu rĩ nói: "Tôi có cần chuẩn bị cái gì đi học không?"
Khóe miệng Trình Gia Thuật lộ ra ý cười: "Em không cần lo mấy chuyện đó, chỉ cần mang theo đầu óc là được."
"Vậy thì được."
Đi thì đi, dù sao cô cũng có một khoảng thời gian không cho mình nạp điện.
Không đến hai ngày, Diêm Thiếu Thanh bên kia liên báo tin cho Trình Gia Thuật, để cho Lâm Nghiên Thu cùng mấy nữ binh ở đoàn văn công cùng đi học.
Lâm Nghiên Thu nghe xong nghĩ nó cũng giống lớp học ban đêm, bất quá đi học không phải buổi tối mà là ban ngày, thời gian cũng tương đối thoải mái, chủ yếu dựa theo thời gian rảnh rỗi của đoàn văn công.
Lâm Nghiên Thu muốn đi học thì phải phối hợp với lịch trình của các cô ấy.
Sau khi Lưu Tố Mai nghe Lâm Nghiên Thu muốn đi học cùng nhóm nữ binh đoàn văn công liền nhịn xuống chuyện muốn nói, nhưng nhịn mãi không chịu được.