Mặc dù anh đã khắc chế nhưng vẫn khiến cho Lâm Nghiên Thu sợ muốn chết, không cần anh bức cung, cô đã chủ động khai ra: "Tôi không phải cố ý giả mạo vợ anh, chỉ là khi tôi tỉnh dậy đã phát hiện bản thân đang là cô ấy rồi."
"Cho nên em liền thuận lý thành chương vào nhà tôi, coi tôi như bạn trai của em bởi vì tôi có khuôn mặt giống anh ta."
Trình Gia Thuật vừa nói vừa lấy điếu thuốc trong túi áo ra châm lửa rồi cho vào miệng.
Anh nhất định phải bình tĩnh, nếu không anh không dám cam đoan mình sẽ làm gì đó với cô.
Đây cũng là lý do tại sao sau khi anh đọc xong bức thư liền đi kiểm chứng các sự việc sắp xảy ra, hơn nữa anh còn tạm thời quyết định huấn luyện dã ngoại mà không lập tức về nhà làm khó dễ cô.
Anh cần phát tiết thì càng cần bình tĩnh, nhưng anh cũng biết rõ chuyện lui về sau hoặc trốn tránh tuyệt đối không phải là hành động của một người đàn ông, thậm chí là một quân nhân.
Nếu như hôm nay cô không tới tìm anh thì anh cũng sẽ trở về nhà hỏi cho rõ ràng.
"Dư Tĩnh Tĩnh đang bị nhốt trong tù." Trình Gia Thuật bỗng dưng nói một câu như thể chuyện không mấy quan trọng.
Lâm Nghiên Thu nghe xong liền hoảng sợ, cô ngơ ngác hỏi: "Nhà tù? Cô ta. Tại sao cô ta lại bị tống vào tù?"
"Tại sao?" Trình Gia Thuật khẽ cười, người đàn ông luôn nghiêm túc thận trọng như anh mà giờ phút này cười lên giống như một diêm vương đáng sợ dưới địa ngục: "Thân phận không rõ, hành động khả nghi, đây chính là lý do."
Quan trọng hơn, Dư Tĩnh Tĩnh không phải nói đây là thế giới do cô ta tạo ra sao? Nếu đã như vậy, Trình Gia Thuật càng phải cho cô ta biết rõ ràng, rốt cuộc ai mới là chúa tể của thế giới này.
Mặc kệ anh là người hư cấu hay là hiện thực, Trình Gia Thuật chỉ biết một điều, ở chỗ của anh thì cho dù có phải là hiện thực hay không, chỉ anh nói mới được tính!
Lâm Nghiên Thu vội vàng nắm lấy cánh tay của anh, những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, cô sợ hãi nói: "Tôi, tôi không phải đặc vụ.."
Trình Gia Thuật đưa mắt nhìn cô, không có gì đặc biệt.
Đặc vụ sẽ không giống như cô chưa đánh đã khai, mới dọa một chút đã khóc lóc như vậy, bình thường cô còn yếu đuối hơn, đụng một cái đã đau.
Ngay cả tiêu chuẩn nghiệp vụ cơ bản nhất cũng không có nên anh đương nhiên biết cô không phải là đặc vụ.
Trình Gia Thuật châm điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, nghiêm túc nói: "Tôi hỏi em, me của Đại Bảo đâu rồi?"
"Tôi không biết." Lâm Nghiên Thu lắc đầu, sợ anh không tin nên cô vội vàng giải thính: "Tôi chỉ biết sau khi cô ấy bị người bán hàng rong lừa gạt, nghĩ không thông nên nhảy sông tự tử, chờ tới lúc tôi tỉnh lại thì đã ở nhà bà ngoại Đại Bảo rồi, còn những cái khác tôi thật sự không biết."
Đầu cô bỗng nhiên nhảy số, cô nhỏ giọng nói: "Có phải hay không cô ấy biến mất không còn tăm hơi..." Vốn dĩ đây là một quyển tiểu thuyết hư cấu, vì vậy chuyện quái gì cũng có thể xảy ra được.
Nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Trình Gia Thuật, Lâm Nghiên Thu không dám nói gì nữa, cô sợ bản thân chọc giận anh rồi anh sẽ bắt cô vào tù.
Cô ngồi yên tĩnh như một con gà, một lúc lâu sau anh mới mở miệng nói: "Em về trước đi."
Quay về? Là về nhà đúng không?
Lâm Nghiên Thu sợ bản thân mình hiểu lầm nhưng anh cũng không nói gì thêm, cô cũng không đám hỏi nữa nên chỉ có thể rời đi trong lo sợ.
Trên đường trở về, Lâm Nghiên Thu luôn cúi đầu ủ rũ, cô vừa sợ hãi vì bị vạch trần vừa cảm thấy uể oải khó chịu, ủy khuất không thôi.
Tất cả những lời muốn nói đều biến thành một câu: Cô cũng đâu có muốn tới nơi này!
Lâm Nghiên Thu vừa lau nước mắt vừa đi, ngay cả Ngưu chính ủy gọi cô hai tiếng mà cô cũng không nghe thấy.