Cô ta phải thừa nhận anh cũng là loại người cô ta thích, bằng không cũng sẽ không vô tình nhìn thấy bạn trai Lâm Nghiên Thu rồi nhớ mãi không quên, còn mô tả anh vào trong tiểu thuyết của mình.
Bây giờ đối mặt với Trình Gia Thuật ở cự ly gần như vậy, Dư Tĩnh Tĩnh cảm thấy hơi khẩn trương, với lại bị khí thế mạnh mẽ của anh áp chế khiến cô ta phải căng da đầu để nói chuyện: "Em... em tìm anh là muốn nói cho anh biết, Lâm Nghiên Thu bây giờ không phải là vợ của anh."
May mắn tối hôm qua cô ta đã viết hết những gì cô ta muốn nói, nếu không hôm nay cô ta thật sự không thể cam đoan mình có thể giải thích rõ ràng.
"Anh xem cái này trước đi." Dư Tĩnh Tĩnh cố gắng bình tĩnh, cô ta lấy bức thư từ trong túi ra, dùng hai tay đưa tới trước mặt Trình Gia Thuật.
Trình Gia Thuật đưa tay nhận lấy, nhưng cũng không có lập tức mở ra, chỉ tùy ý ném lên bàn, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn cô ta: "Cô còn cái gì muốn nói không?"
"Anh... Anh không tức giận sao?" Dư Tĩnh Tĩnh kinh ngạc nhìn người đàn ông, không kiềm chế được cảm xúc nên lớn tiếng nói: "Lâm Nghiên Thu đã lừa anh, cô ta không phải là vợ anh, cô ta..." "Đủ rồi!" Giọng nói của Trình Gia Thuật không lớn không nhỏ nhưng lại làm cho người ta thấy sợ hãi, nhiều năm sống ở bộ đội nên anh đã dưỡng thành dáng vẻ dù cho núi có sập thì sắc mặt vẫn không đổi.
Không đợi Dư Tĩnh Tĩnh nói xong, anh đã lạnh lùng cắt ngang: "Cô ấy có phải vợ tôi hay không tôi tự có tính toán, cô có thể quay vê.
"
Nói xong, anh đứng dậy rời đi.
Đủ rồi? Làm sao có thể như vậy được!
Dư Tĩnh Tĩnh không cam lòng, trước khi Trình Gia Thuật sắp ra khỏi cửa, cô ta hét lên sau lưng anh: "Anh đừng tưởng rằng cô ta thích anh, cô ta chỉ coi anh như thế thân mà thôi! Bởi vì anh có khuôn mặt giống hệt bạn trai cô ta!"
Cô ta vừa dứt lời, cơ thể của anh liền cứng lại, anh siết chặt nắm đấm trong tay, không khí xung quanh đột nhiên bị giảm xuống.
Nếu như có người quen thuộc với anh đứng ở đây thì nhất định biết anh đã tức giận đến cực hạn, cho nên phải trốn đi thật xa.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Dư Tĩnh Tĩnh không sợ chết, cô ta còn tiếp tục đổ dầu vào lửa: "Cô ta chính là Bạch liên hoa, am hiểu nhất là quyến rũ đàn ông, trước kia cô ta đã cướp mất đàn anh thích em, cô ta..."
Trình Gia Thuật xoay người lại, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm cô ta, một câu cũng không nói khiến Dư Tĩnh Tĩnh không dám nói tiếp nữa.
Buổi chiều, một người lính hậu cần tên là Tiểu Dương đưa tới một túi gạo, một túi bột mì phú cường.
Đúng lúc Lâm Nghiên Thu ở nhà nên cô vội vàng mở cửa bảo Tiểu Dương khiêng vào phòng bếp, lại kêu cậu ta uống một ly nước nghỉ ngơi.
Tiểu Dương lau mồ hôi, ngượng ngùng cười nói: "Không được, tôi còn phải đưa đồ cho nhà khác nữa."
Vốn dĩ cậu chỉ phụ trách đưa gạo đến trước cửa, đồ của nhà ai thì tự người đó khiêng trở về, nhưng đại đội trưởng cố ý dặn dò cậu nhất định hỗ trợ khiêng vào nhà, còn nhét bao lì xì hình mẫu đơn cho cậu.
Hiện tại nhìn thấy chị dâu nhỏ, cuối cùng cậu cũng hiểu được vì sao đại đội trưởng lại dặn dò như vậy.
Nhìn cánh tay nhỏ nhắn của chị dâu liền biết cô chưa từng làm việc nặng, cô cũng là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà cậu từng thấy, làn da trắng đến mức hận không thể phát sáng, mũi cao nhỏ, đôi mắt to tròn, hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng như tuyết và chiếc váy dài màu lam nếp gấp, mái tóc buông lỏng sau đầu giống như một đại tiểu thư nhà tư bản ở xã hội cũ.
Tiểu Dương đỏ mặt, cậu ta cũng không dám nhìn nhiều nên nói hai câu liền vội vàng rời đi.