Mục lục
Chàng Rể Quyền Thế Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1116

Hai người chạy một mạch tới trước mặt Bùi Nguyên Minh.

Dương Định Quốc nhìn thấy Bùi Nguyên Minh không sao, liền thở dài một hơi.

Hơn nữa Việt Thể Long lại chào Bùi Nguyên Minh.

Việc này làm cho mọi người càng ngạc nhiên hơn! Bùi Nguyên Minh này rốt cuộc là người như nào ! Mà khiến cho vị đại ca này tôn trọng hắn như vậy! Đặc biệt là đại ca Dương Định Quốc! Nhân vật lớn này phải xuất hiện? Vậy là nói rõ điều gì chứ !

Nói rõ vị con rể thượng môn này quyền thể ngập trời a!

Giờ khắc này, ánh mắt mọi người nhìn Bùi Nguyên Minh đều thay đổi, thậm chí chất chứa một chút hoảng sợ.

Vừa rồi trong mắt mọi người, người con rể thượng môn chỉ biết ăn cơm mềm, bây giờ lắc người một cái, đã trở thành nhân vật lớn có thân phận thần bí?

Trịnh Tuyết Dương lúc này cảm thấy mơ hồ đến cực hạn.

Nhà họ Thanh cho mình mặt mũi như vậy?

Tô Sư Gia xuất hiện cô ấy có thể hiểu được, Ngô Kim Hổ xuất hiện nàng có thể lý giải, thậm chí Việt Thế Long xuất hiện, nàng đều có thể hiểu được. Thế nhưng, ngay cả đại thủ lĩnh Dương Định Quốc ở Dương Thành cũng tìm tới?

Trịnh Tuyết Dương có chút khó hiểu!

Nhưng trong tình huống này, cô cũng không tiện hỏi.

“Cậu Nguyên Minh, Cậu không sao chứ?” Dương Định Quốc vẻ mặt cung kính nhìn Bùi Nguyên Minh.

Việt Thế Long kính lễ, đầu đầy mồ hôi lạnh nói: “Cậu Nguyên Minh, chuyện này xảy ra ở trong địa bàn của tôi, đều là lỗi của tôi, tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng.”

“Đem người đi đi, sau này đừng để tôi biết, nơi này còn có chuyện tương tự xảy ra.” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói.

Lời này nói ra, một đám người liền hướng mắt nhìn Tô Sư Gia.

Tô Sư Gia có chút run rẩy, nhanh chóng nói: “Cậu Nguyên Minh, tôi bảo đảm sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện tương tự nữa!”

” Hơn nữa tên Thương Dăng không có mắt này, nửa đời sau cũng chỉ có thể nằm trên giường!”

Nghe được những lời này, trước mắt anh Thương Dăng như tối đen, trực tiếp ngất xỉu.

Về phần Lý Phán Phán, các đại lão các phương thản nhiên nhìn cô ta một cái, cô ta trong nháy mắt liền bắt đầu dập đầu, dập đến chảy cả máu, Lý Đức Tài và đám thuộc hạ của anh ta lúc này cũng quỳ xuống.

Bọn họ run rẩy không nói nên lời, nhưng rõ ràng, mình xong đời rồi.

Cho dù Bùi Nguyên Minh không ra tay, sau chuyện này, Tô Sư Gia nhất định sẽ dạy cho bọn họ một bài học.

“Được rồi, không có việc gì thì cũng đi thôi, đừng quấy nhiễu dân ở chỗ này.” Bùi Nguyên Minh phất phất tay, dẫn Trịnh Tuyết Dương rời đi.

Trở về Đế Cảnh hoa viên, Trịnh Tuyết Dương mới bình tĩnh lại.

Cô lấy điện thoại di động ra đưa cho Bùi Nguyên Minh, nói: “Chồng à, anh mau gọi điện thoại cho cậu, cảm ơn ông ấy!”

” Lần này nếu như không phải cậu phái nhiều người tới đây như vậy, chúng ta đã gặp phiền phức lớn rồi!”

Bùi Nguyên Minh cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua tin nhắn Trịnh Tuyết Dương gửi, nhịn không được cười khổ một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
T
Taile27 Tháng mười, 2022 22:37
Hay
BÌNH LUẬN FACEBOOK