Mục lục
Chàng Rể Quyền Thế Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 970

Trịnh Tuyết Dương không hiểu sao Thanh Linh đột nhiên lại hỏi chuyện này, thế nhưng cô vẫn gật đầu nói: “Đúng rồi! Cô ấy đã về rồi, giờ đang làm tổng giám đốc một công ty ở Tô Hàng đó.”

“Diêu Kỳ giỏi ghê!” Thanh Linh tán thưởng: “Con gọi cho nó rủ đến Dương Thành chơi, rồi mẹ mời ăn bữa cơm!”

Dứt lời, Thanh Linh liền vui vẻ rời đi.

Bà ta biết mình không nói lại được Trịnh Tuyết Dương, thế nhưng Lục Diêu Kỳ chắc là có thể làm được.

Chỉ cần Lục Diêu Kỳ thuyết phục được Trịnh Tuyết Dương, cuộc đời mình sau này còn sợ thiếu gì vinh hoa phú quý chứ?

Vừa nghĩ vậy, Thanh Linh càng ngứa mắt Bùi Nguyên Minh hơn. Lúc rời đi bà ta trừng mắt hung dữ với Bùi Nguyên Minh, đến chào tạm biệt cũng không chào.

Thanh Linh và Trịnh Tuấn đi rồi, khuôn mặt của Trịnh Tuyết Dương hiện lên vẻ áy náy, cô nói: “Bùi Nguyên Minh, anh đừng để bụng chuyện này anh nhé, tính mẹ từ trước đến giờ vẫn vậy.”

Bùi Nguyên Minh cười nói: “Quen rồi.”

Ban đầu anh muốn giải thích chuyện Thế Tử Minh, cuối cùng nhìn thấy thái độ vừa nãy của Trịnh Tuyết Dương thì vẫn chọn cách không nói ra.

Tình huống bây giờ cũng không thích hợp để giải thích.

Hơn nữa, anh còn chuẩn bị biến Trịnh Tuyết Dương thành con dầu hào môn gia thế. Giờ lộ thân phận sớm cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Ngày hôm sau.

Bùi Nguyên Minh đến tập đoàn Thiện Nhân, gọi Hạ Vân đến. Hạ Vân đã không ngủ mấy ngày rồi, trông cô ta có vẻ tiều tụy hơn.

Cô ta nhìn Bùi Nguyên Minh, buột miệng nói: “Chủ tịch Minh, chuyện bên Tô Hàng xử lý như thể nào rồi ạ?”

Bùi Nguyên Minh cười bảo: “Cũng tạm, tổng giám đốc chi nhánh mới tuyển được Lục Diệu Kỳ là một nhân tài đấy, giao cho cô ấy làm đi.”

“Dù sao nghiệp vụ của chúng ta chủ yếu là ở Đà Nẵng này, Tô Hàng hay thậm chí bên phía Giang Nam cũng không gấp gáp quá làm gì.”

“Phải rồi, có phải gần đây cô có chuyện gì hay không? Làm sao mà mặt mũi lại nhợt nhạt hết cả thế này?

Bùi Nguyên Minh quan tâm hỏi han.

Tuy anh đã biết chuyện nhà họ Lý ở Cảng Thành cầu hôn, nhưng anh không biết thái độ của Hạ Vân đối với sự việc là như thế nào.

Không rõ Hạ Vân nghĩ sao mà đáp lại một câu, giọng lí nhí như muỗi: “Không sao ạ, có lẽ là dạo này tôi quá mệt mỏi mà thôi.” Bùi Nguyên Minh híp mắt nhìn Hạ Vân một lát rồi cười nói: “Thế bây giờ làm thế này đi, hôm nay cho cô nghỉ một ngày, cô nghỉ ngơi chút đi cho khỏe.”

“Vâng ạ, cảm ơn tổng giám đốc.

Hạ Vân nói xong thì chuẩn bị ra về.

Lúc cô ta vừa bước chân khỏi phòng làm việc, Bùi Nguyên Minh đột nhiên nói với cô ta rằng: “Hạ Vân, với mối quan hệ của chúng ta, bất kể cô có gặp phải chuyện gì tôi cũng sẽ đứng về phía cô.”

“Tổng giám đốc, cảm ơn anh nhưng tôi thật sự không sao đâu a” Hạ Vân mỉm cười, xoay người ra ngoài.

Thấy vậy Bùi Nguyên Minh khẽ cau mày.

Thái độ của Hạ Vân rõ ràng là có chút không hợp lí. Nếu chỉ vì chuyện nhà họ Lý ở Cảng Thành, Bùi Nguyên Minh nghĩ cô ta cũng sẽ không sầu não đến mức ấy.

E là chuyện không đơn giản như vậy.

Nghĩ đến đây anh bèn gọi Lôi Tuấn Quang đến, bảo anh ta giúp mình sắp xếp một chiếc xe, điều tra hành tung của Hạ Vân rồi tự mình đi theo cô ta.

Sau khi Hạ Vân rời khỏi công ty thì không về nhà mà lại lái xe đến Tràng Tiền Plaza.

Đây là nơi ăn chơi xa hoa cao cấp nhất Dương Thành.

Dừng xe trước cửa, Hạ Vân đợi một lúc lâu trước cửa trung tâm thương mại. Khoảng nửa tiếng sau một người đàn ông đẹp trai, khắp người toàn là hàng hiệu bước đến chào cô ta, cuối cùng họ cùng nhau đi vào trong trung tâm thương mại. Cảnh tượng trước mắt khiến Bùi Nguyên Minh không khỏi sửng sốt.

Cái này hình như không khoa học lắm?

Hạ Vân có bạn trai từ khi nào vậy? Tại sao anh lại không biết gì cả chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
T
Taile27 Tháng mười, 2022 22:37
Hay
BÌNH LUẬN FACEBOOK