Mục lục
Chàng Rể Quyền Thế Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2637:

“Ha ha ha.”

“Phế vật chính là phế vật, rác rưởi chính là rác rưởi”.

“Anh nhìn xem các người giống cái dạng gì?” Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của đám người Thôi Văn Triết, Mạnh Chí Cường điên cuồng cười.

“Chỉ dựa vào mấy người mà còn dám làm màu trước mặt tôi, còn muốn tìm công bằng? Bảo bối của ông đây còn chưa ném ra ngoài đầu, các người đã sợ thành dáng vẻ này rồi”

“Nếu như ông đây thật sự ném bảo bối này ra ngoài, không phải các người sẽ trực tiếp sợ đến phát khóc à?”.

“Các người thật đúng là vô dụng, nhà họ Thôi, nhà họ Đổng?”

“Đừng làm trò cười nữa được không? Các người có thể ngồi lên vị trí người đứng đầu là do không ai tranh với các người mà thôi.”

“Các người thật đúng là cho mình rất trâu bò, có thể đánh đồng với những người như chúng tôi?”

“Các người xứng xao?”.

Vẻ mặt Mạnh Chí Cường tràn đầy phách lối, đồng thời còn đưa tay đánh vào mặt Thôi Văn Triết, bá đạo và phách lối không nói nên lời.

Đám người Lâm Nhã Chi đều che miệng bật cười.

Sau chuyện tối hôm nay, nhà họ Đổng cũng được, nhà họ Thôi cũng được, bọn họ đều biến thành trò cười của Cảng Thành và Las Vegas.

Mà Thôi Văn Triết càng nhìn chòng chọc vào Mạnh Chí Cường, nếu như hôm nay không có quá nhiều quần chúng vô tội ở đây, anh ta đã chuẩn bị cùng chết với Mạnh Chí Cường rồi.

“Được rồi tối hôm nay đã cho các người cơ hội đòi lại công bằng, như vậy về sau các người cũng đừng dám vác mặt đến chỗ chúng tôi nữa”

Mạnh Chí Cường châm chọc và chế giễu.

“Nếu nhìn thấy tôi, Hứa Tuyết Kỳ trên đường, biến được bao xa thì biến, về sau những nơi mà có chúng tôi, nhà họ Đổng và nhà họ Thôi các người cũng không xứng đến”.

“Nếu không, tôi gặp các người một lần thì đánh một lần”

“Mạnh Chí Cường tôi nói là làm được, còn nữa nhanh đưa tiền và giao Cao Thanh Nga ra đây. Nếu không tôi sẽ thịt mấy người, hiểu chưa?”

Răng rắc một tiếng, lựu đạn vừa ở trong tay Mạnh Chí Cường đã bị Bùi Nguyên Minh mở chốt an toàn.

Trong nháy mắt này, toàn trường khiếp sợ kêu lên.

Đám nam nữ ăn mặc cao quý kia vừa mới mang vẻ mặt khinh miệt đều lộn nhào rời đi, có người tìm công sự che chắn ngồi xổm xuống, có người lăn ra ngoài, còn có mấy người trực tiếp tè ra quần, trong nháy mắt mùi hôi thối khắp nơi.

Ngay cả người thong dong bình tĩnh như Hứa Tuyết Kỳ, lúc này đều thét chói tại chạy đến sau ghế sofa ngồi xổm xuống, muốn có bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật, cả người run rẩy.

“Anh Mạnh, không phải anh muốn chơi à, vậy tôi chơi với anh”

Bùi Nguyên Minh không nhìn đám súng mà vệ sĩ đang hướng về phía mình, giọng điệu lạnh nhạt, không cảm xúc gì.

“Bây giờ anh có hai lựa chọn. Thứ nhất buông tay ra, buông mấy bảo bối nhỏ của anh xuống, mọi người chết chung, anh yên tâm đi, đến khi đó, anh chết, tôi chết, Hứa Tuyết Kỳ cũng chết, tất cả mọi người sẽ chết chung với anh, anh không cô đơn đâu”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
T
Taile27 Tháng mười, 2022 22:37
Hay
BÌNH LUẬN FACEBOOK