Mục lục
Chàng Rể Quyền Thế Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1254

Bởi vì địa vị của Đại học Thủ đô ở Thủ đô là rất cao.

Đám con cháu nhà quyền quý bình thường, căn bản là không có cách nào làm ảnh hưởng được nền tảng của Đại học Thủ đô.

Khi nghe Trịnh Tuyết Dương nói đến việc tuyển sinh, rất nhiều người bạn của cô đều liên tục gật đầu, nói rằng bản thân dù muốn giúp đỡ nhưng thật sự không có cách nào giúp đỡ được.

Cuối cùng, Trịnh Tuyết Dương chỉ có thể đặt hết hy vọng lên người Bùi Nguyên Minh.

Nếu như anh không có cách nào giải quyết êm đẹp chuyện này, thì sợ là Trịnh Tuyết Dương chỉ có thể liều mình đi quyên góp một quỹ từ thiện ủng hộ giáo dục.

Hơn nữa, cho dù là có quyên góp rồi, cũng không biết được rằng liệu mọi chuyện có được giải quyết hay không.

Đây là cách duy nhất trong khi không còn cách nào khác.

Lúc Trịnh Tuyết Dương đang gọi điện thoại, Bùi Nguyên Minh cũng nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ, sau khi nghe máy, hóa ra là Lâm Sa Sa gọi tới cho anh.

“Bùi Nguyên Minh à, chắc hẳn cả nhà mấy người đã xem được đoạn video trên trang web chính thức rồi chứ hả?”

“Bây giờ là buổi tối, người xem vẫn còn chưa đủ đông, nói không chừng ngày mà là đã được lan truyền ra khắp trên mạng rồi!”

“Tới lúc đó rồi, em vợ của anh sẽ biến thành một người bị tất cả mọi người chê cười, bị người người mắng nhiếc, ném đá!”

“Cả giới giáo dục trong nước, tuyệt đối sẽ không có chốn dung thân cho con bé!”

“Mà con bé rơi vào tình cảnh như bây giờ, đều là tại anh hết”

Đầu bên kia điện thoại, Lâm Sa Sa phát ra một tiếng cười phơi phới, rất rõ ràng là cô ta vừa mới “phục vụ” lão già kia xong, vậy nên vẫn còn chưa đủ sướng, đặc biệt gọi điện đến chế giễu Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh lãnh đạm nói: “Lâm Sa Sa, cô chỉ có chút xíu bản lĩnh này thôi sao? Không có nổi một chút ảnh hưởng thực sự gì tới tôi”

“Phụt =* “Bùi Nguyên Minh, chỉ như anh đây mà cũng dám khoe khoang ư! Vì những mối quan hệ của anh mà cuộc đời của em vợ anh đã bị hủy hoại luôn rồi, anh có hiểu không?”

“Hơn nữa, bạn bè của tôi ở trong giới truyền thông cũng không ít, ngày mai, tôi sẽ phát ra một số đoạn video đã được cắt ghép hoàn hảo, tới lúc đó rồi, anh sẽ trở thành người nổi tiếng trên mạng đó!”

“Hơn nữa còn thành người nổi tiếng trên mạng khắp toàn quốc luôn đấy, tôi cũng đã giúp anh nghĩ biệt danh rồi, Vua ăn bám phụ nữ của Dương Thành, hahaha…”

“Đương nhiên, nếu như anh muốn giải quyết chuyện này, cũng không phải không có cơ hội, tôi ở khách sạn Dương Thành, chỉ căn bây giờ anh đến trước cửa khách sạn giả làm chó rồi sủa cài tiếng, nói không chừng tôi sẽ cho anh một con đường lui.

“Còn nếu không thì, cả cái Thủ đô này, à không phải, cả cái Thủ đô này, đều sẽ không có chỗ cho anh dung thân đâu!”

“Còn về cô em vợ của anh, cả đời này cũng sẽ chỉ vậy thôi, ha ha ha..”

Lâm Sa Sa cười đến rung hết cả người.

Lần đầu tiên cô ta hiểu được, hóa ra nấm quyền trong tay lại là một chuyện sảng khoái đến vậy.

Muốn hủy hoại cuộc đời của một người, cũng chỉ là một chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.

Điều mấu chốt là, người mà bây giờ cô ta đang hủy hoại, là kẻ thù của chính mình, là một sự tôn tại là trước đây bản thân luôn cho rằng là xa khỏi tầm với.

‘Vào giây phút ấy, Lâm Sa Sa cảm thấy hả lòng hả dạ, lòng đầy vui sướng.

Đường nhiên, nếu như Bùi Nguyên Minh có ‘thể quỳ trước mặt cô ta như một con chó, cô ta sẽ càng thêm vui sướng.

Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Lâm Sa Sa, chưa đến giây phút cuối cùng thì đừng có cười vui vẻ như thế, tôi sợ là đến cuối cùng cô khóc cũng không khóc nổi đâu.”

“Ái chà chà, anh vẫn còn muốn tôi phải khóc sao? Bùi Nguyên Minh à, anh năm mơ đi nhé! Tôi nói cho anh biết, lần này tôi không chỉ muốn hủy hoại anh, hủy hoại em vợ của anh, tôi còn muốn hủy hoại cả vợ của anh, tôi muốn tất cả mọi người đều biết rằng, cả nhà anh đều là những kẻ xấu xa, biến thái không có giáo dục, không có đạo đức, không có luân lý!”

“Tôi muốn khiến mấy người trở thành con chuột qua đường, người người đều mảng nhiếc, ném đát”“

“Khiến mấy người đến cả tinh thần đế sống tiếp thôi cũng không có nổi!”

“Ha ha ha ha!”

Nghe thấy mấy lời này, con ngươi của Bùi Nguyên Minh đột nhiên trở nên lạnh lẽ Trịnh Tuyết Dương là ranh giới cuối cùng của anh, ai cũng không được phép động vào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
T
Taile27 Tháng mười, 2022 22:37
Hay
BÌNH LUẬN FACEBOOK