Trịnh Tuyết Dương nói xong, do dự một hồi rồi cúp máy.
Nghe thấy giọng điệu bận rộn trên điện thoại, trên miệng Bùi Nguyên MInh nở nụ cười.
Hiếm khi thấy người phụ nữ này, chủ động thể hiện một mặt quan tâm và một mặt như ăn dấm (ghen tuông).
Bùi Nguyên MInh đang định cất điện thoại đi, nhưng lúc này lại có điện thoại gọi tới.
Đây là một dãy số ở nước ngoài, nhưng số kết thúc rất đẹp.
Bùi Nguyên MInh nhanh chóng kết nối, Dương Ấu Huyên nghe thấy giọng nói có chút vội vàng: “Bùi Thiếu, không tốt rồi, gia gia của ta tình huống chuyển biến xấu…”
” Cậu có thể mau tới cứu người hay không!”
Bùi Nguyên MInh thần sắc cứng lại, nói: “Từ từ nói, đến cùng phát sinh chuyện gì?”
Giọng Dương Ấu Huyên vô cùng lo lắng: “Ông nội ngày hôm qua thỉnh thoảng có thể tỉnh lại, nói vài câu, uống chút cháo.”
“Nhưng vừa rồi ông nôi nôn ra máu, lúc bác sĩ tung cẩu chúng tôi thuê muốn xử lý kim tiêm, không có cách nào đâm vào da của ông nội.”
“Bùi Thiếu, tôi lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, ông nội sẽ thật sự sẽ nguy cấp…”
“Da như vàng như sắt, miệng ói ra máu đen, là triệu chứng tẩu hỏa nhập ma của chiến thần…”
Vẻ mặt Bùi Nguyên MInh hơi thay đổi, sau đó liền nhanh chóng nói.
“Ngươi chuẩn bị một thùng nước đá, ngâm ông nội tạm thời ở trong đó, cứ nửa tiếng lại thêm đá viên vào.”
“Máy bay của tôi sẽ đến sớm, và tôi sẽ cố gắng đến tân thành vào ngày mai.”
Nói cho Dương Ấu Huyên thêm vài câu, Bùi Nguyên MInh thở dài, cúp điện thoại.
Anh may mắn là đã nhanh chóng chém đứt được rắc rối với Tứ đại Võ Minh.
Bằng không, anh thật sự không rảnh đi gặp Dương Đế Minh.
Sau khi nói chuyện với Dương Ấu Huyên, Bùi Nguyên MInh lần lượt gọi điện cho Bùi Khánh Mi và Thôi Nhã Tuyết.
Tuy rằng mục đích chính đến tân thành lần này của anh là cứu người, nhưng Dương Ấu Huyên khẳng định cũng sẽ an bài tốt chuyện của chính mình.
Nhưng mọi lúc, phải cố gắng đề phòng và tránh để không phản ứng kịp với những bất trắc thực sự xảy ra, dù gì Tân Thành cũng là hải ngoại.
Sở dĩ anh gọi Bùi Khánh Mi và những người khác, là vì hai thành phố ở Hồng Kông, là khu vực thuộc địa của Đại Hạ, thuộc khu Nam Dương, việc điều nhân mã từ Hồng Kông và các thành phố khác, sẽ thuận tiện hơn so với Thủ Đô, Dương Thành và những nơi khác.
Xử lý xong chuyện này, Bùi Nguyên MInh bước vào hành lang VIP, lên máy bay.
Sau đó anh nhắm mắt nghỉ ngơi, đợi hơn mười tiếng đồng hồ máy bay mới hạ cánh.
Khi Bùi Nguyên MInh mở mắt ra lần nữa, anh đã cảm nhận được làn gió ấm áp và ẩm ướt của Nam Thái Bình Dương.
Vì đã hơn chín giờ sáng hôm sau, chuyến bay tiến vào bầu trời Tân Thành và chuẩn bị hạ cánh sớm.
Hành khách trên máy bay bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Bùi Nguyên MInh tuy không làm gì nhiều, nhưng cũng đứng dậy, chuẩn bị đi toilet rửa mặt một chút.
Rốt cuộc là anh đi gặp Dương Ấu Huyên, người đã nhiều ngày không gặp, tốt xấu cũng phải có một chút lễ nghi.
Lúc Bùi Nguyên MInh trở lại khoang VIP sau khi rửa mặt, liền nhìn thấy một người Nam Dương, mùi cơ thể nồng nặc, đi tới bên mép chỗ ngồi, hình như có ý giống như vô tình sờ một chút hành lý của Bùi Nguyên MInh, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.
“Đợi một chút.”
Bùi Nguyên MInh không cho đối phương rời đi, mà là kéo đối phương lại.
“Trả lại cho ta!”
Thanh niên Nam Dương này mặc dù rất nhanh, nhưng Bùi Nguyên MInh vẫn thấy đối phương đã lấy đi chiếc ví mà mình đang đè dưới vali.