Mục lục
Chàng Rể Quyền Thế Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15

Vốn dĩ có Trịnh Tuyết Dương ở một bên có chút khó giải thích được, nhưng vào lúc này, trong lòng của cô cảm thấy ấm áp, cảm giác kì quái bỗng hiện lên.

Hôm qua cô cảm thấy hoa hồng và trái tim của Praha có thể là Lý Đông Lưu tặng. Hơn nữa, bây giờ Lý Đông Lưu trực tiếp thừa nhận chuyện này.

Cô không ngờ Lý Đông Lưu là người nói được làm được, cô chỉ mới nói vào buổi sáng hôm qua thôi mà anh ta đã tự mình mang hoa hồng của Praha tới ngay trong buổi chiều hôm đó, ngay cả viên đá trái tim của Praha cũng đã chuẩn bị xong xuôi.

Thứ này căn bản không phải là thứ vừa nói là có thể tìm được ngay, chắc hẳn là vì cô mà anh ta đã chuẩn bị thứ này từ rất lâu rồi.

Cho dù đã có chồng, Trịnh Tuyết Dương biết mình vẫn chưa thể chấp nhận được cuộc hôn nhân này, nhưng lúc này tro.ng lòng cô thấy rất cảm động và có chút ngượng ngùng

“Ai dô, mọi người thấy chưa? Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh thật là buồn cười! Bị dọa cho choáng váng luôn rồi! Ha ha ha!”

Lúc này, Trịnh Chí Dụng đứng dậy, chỉ về phía Bùi Nguyên Minh và cười ha ha.

Nghe những gì anh ta nói, không ít người nhìn sang khiến cho toàn sân khấu lại có một trận ồn ào.

Quả thật sắc mặt Bùi Nguyên Minh lúc này thật sự rất xấu, không phải vì cái gì khác, mà là vì Lý Đông Lưu da mặt quá dày, lại dám giả mạo, anh ta không sợ bị lộ sao?

“Giám đốc Lưu, nhìn biểu hiện của tên ở rể nhà chúng tôi thế kia chắc là đang muốn đánh anh lắm đấy?” Trịnh Chí Dũng nói tiếp.

“Anh ta dám sao? Cái tên vô dụng này mà dám đụng vào một sợi tóc của giám đốc Lưu ư? A ha ha ha!”

“Lấy toàn bộ bản thân anh ta mà so với giám đốc Lưu thậm chí một sợi tóc cũng chẳng bằng. Nếu anh ta dám động thủ, chúng tôi chắc chắn sẽ đánh chết anh ta!”

“Sao nào? Không dám nói chuyện nữa sao? Cậu sợ rồi à?” Trịnh Chí Dụng cười hahaha: “Bùi Nguyên Minh, cậu có còn có thể vô dụng hơn nữa được không? Tối nay người ta vì vợ của cậu mà đến còn mày ngay cả một câu cũng không dám nói, người đi ở rể như cậu cũng quá là thất bại đấy.”

“Hahaha!”

Lời vừa dứt, mọi người lại càng cười to hơn nữa.

Sắc mặt của Trịnh Tuyết Dương vô cùng tệ, dù sao hiện tại cô và Bùi Nguyên Minh vẫn là vợ chồng trên danh nghĩa, Bùi Nguyên Minh bị chê cười như vậy thì cô cũng không tốt hơn là bao. Nếu biết tối nay xảy ra chuyện như vậy thì cô sẽ chẳng đem anh theo cùng.

Thanh Linh ở bên cạnh nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: ” Sao nào? Cậu còn muốn tức giận sao? Để tôi xem xem tối nay cậu dám làm gì!”

“Bùi Nguyên Minh, cậu sợ mẹ vợ đến vậy sao? Ngay cả một câu mà cũng không dám nói? Thôi thôi, cậu mau cho ý kiến về chuyện giám đốc Lưu cầu hôn Tuyết Dương đi. Cậu đồng ý hay là không đồng ý. Mau nói đi!”

Trịnh Chí Dụng hoàn toàn không có ý muốn buông tha cho Bùi Nguyên Minh, anh ta cứ tiếp tục nói bởi anh ta cảm thấy nhục mạ Bùi Nguyên Minh là một thú vui của anh ta.

Bùi Nguyên Minh nghe xong, nhìn Trịnh Chí Dụng một cái, chậm rãi nói: “Được rồi, mấy người muốn tôi nói, tôi sẽ nói… Trước khi nói về chuyện kết hôn thì tôi muốn làm rõ một chuyện, trái tim của Praha mà Tuyết Dương đang đeo ngày hôm nay là do chính tôi mua, tôi không hy vọng có ai lại mạo danh mình.”

Giờ phút này, toàn bộ biệt thự đều im lặng, không biết có bao nhiêu người đều nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh với vẻ không tin, như thể đụng phải ma.

“Ha ha ha…”

Sau một hồi, không biết ai là người không nhịn được cười trước, sau đó cả khán phòng đều phá lên cười.

“Hahaha, anh ta đúng là vui tính quá đi, lại nói trái tim của Praha là do anh ta mua? Anh ta có biết nó có trị giá bao nhiêu không?” “Tôi đã từng nghe nói đầu óc của anh ta có vấn đề nhưng tôi còn không tin. Nhưng bây giờ thì tôi tin rồi, đầu của anh ta chắc chắn là bị heo đá rồi!”

“Hừ! Đúng là tên mặt dày không có liêm sỉ. Anh ta dám nói thứ mà giám đốc Lưu tặng là của anh ta tặng.”

Ở giữa sân khấu, khóe mắt của Lý Đông Lưu hơi giật giật, nhưng phản ứng của anh ta rất nhanh, ngay lập tức chuyển sang vẻ mặt như đang ngẫm nghĩ điều gì đó.

Trịnh Chí Dụng dùng sức vỗ bàn, cười đến nghiêng ngả, anh ta vừa nói vừa cười chỉ vào Bùi Nguyên Minh: “Bùi Nguyên Minh, cậu đúng là thích giả bộ đấy, cậu nói cho tôi biết đầu óc của cậu có vấn đề gì không? Không phải cậu cho rằng chỉ cần mày nói như thế thì sẽ có người tin cậu đấy chứ?Thôi được rồi, cứ cho là tôi miễn cưỡng tin cậu đi, thế mày nói cho tao biết mày lấy thứ này ở đâu ra?”

“Đương nhiên là mua rồi.” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói, anh nhờ người nhà họ Bùi đưa thứ này tới, đương nhiên là do anh mua rồi.

“Là do cậu mua?” Trịnh Chí Dụng gượng cười nói: “Vậy nói cho tôi biết, cậu đã tiêu bao nhiêu?

“Không cần tiền, có người muốn nhờ và tôi cho nên tặng cho tôi thứ này xem như là một món quà nhỏ thôi.” Bùi Nguyên Minh nhẹ nói.

“Có người muốn nhờ cậu giúp? Lại tặng cho cậu làm quà ư?” Trịnh Chí Dụng vừa mới dừng cười lại một chút, không ngờ bây giờ lại khiến cho anh ta cười muốn tắc thở.

Hahahaha, khán giả tràn ngập tiếng cười!

Tên Bùi Nguyên Minh này quá buồn cười rồi!

Có việc muốn nhờ anh ta giúp? Tặng quà làm lễ vật? Kẻ bất lực như anh ta thì ai lại dám tìm anh ta giúp? Anh ta thì có năng lực làm chuyện gì?

“Vậy thì cậu nói thử xem, xem người ta muốn nhờ cậu làm việc gì?” Trịnh Chí Dụng tiếp tục nói với vẻ chế giễu.

“Họ muốn tôi đầu tư.” Bùi Nguyên Minh nói nhẹ: “Họ muốn tôi đầu tư dưới danh nghĩa Công ty Đầu tư Bùi thị.”

“Phốc…” Trịnh Chí Dụng phun ra nước miếng: “Bùi Nguyên Minh, cậu tưởng mày mang họ Bùi thì cậu có mối quan hệ với Công ty Đầu tư Bùi thị hả? Cậu còn chưa tỉnh ngủ à?”

Lý Đông Lưu lúc này như thể đang xem chuyện cười, cuối cùng cũng liếc nhìn Bùi Nguyên Minh, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc: “Kẻ vô dụng kia, ý của anh là, anh có thể quyết định việc sử dụng quỹ của công ty chúng tôi? Anh có biết cơm có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói lung tung không, anh chỉ là một kẻ bất lực tới nhà họ Trịnh làm con rể lại dám mang Công ty Đầu tư Bùi thị đi đầu tư. Anh có nghĩ đến hậu quả không?”

“Hậu quả? Lý Đông Lưu, anh là nhân viên cấp trung ở trong công ty, anh lại dám lấy danh nghĩa của Công ty Đầu tư Bùi thị tới đây để lừa gạt, anh đã nghĩ đến hậu quả chưa?” Ánh mắt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng.

Lý Đông Lưu chế nhạo: “Vô dụng thì chính là vô dụng, chẳng có một tí kiến thức nào. Địa vị của tôi ở công ty không phải là một kẻ vô dụng như anh có thể hiểu được. Tôi là người quản lí hạng mục đầu tư của Công ty Đầu tư Bùi thị. Lần này công ty lấy mười bảy nghìn tỷ mang đi đầu tư thì ít nhất một phần ba trong đó nằm trong tay tôi.

“Đồ vô dụng kia, anh có hiểu điều này có nghĩa là gì không?” Lý Đông Lưu hung hăng nhìn: “Điều này có nghĩa là những gia tộc và xí nghiệp của thành phố Hải Dương tiếp tục phát triển hưng thịnh hay suy tàn đều do một lời nói của Lý Đông Lưu tôi quyết định!”

Trịnh Chí Dụng nhìn Lý Đông Lưu đầy ngưỡng mộ, sau đó chỉ vào Bùi Nguyên Minh, mắng chửi: “Bùi Nguyên Minh! Cậu cái gì cũng không biết mà còn dám lên tiếng ở đây, mặt mũi của nhà họ Trịnh đều bị cậu không biết xấu hổ mà làm mất hết rồi!”

“Giám đốc Lưu là người tinh anh trong Công ty Đầu tư Bùi thị. Mà cậu chỉ là con rể thì có tư cách gì mà nghi ngờ địa vị của cậu ấy?”

“Bùi Nguyên Minh, tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn xin lỗi giám đốc Lưu, nếu không lát nữa có giải thích một hồi cũng không giải quyết được đâu!”

“Giám đốc Lưu, đừng quan tâm đến loại người này, anh ta đơn giản không thể hiểu được thân phận của anh cao quý như thế nào thôi!”

“Có giám đốc Lưu ở đây, nhà họ Trịnh muốn lấy một hạng mục đầu tư còn không phải là chuyện chỉ cần quyết định trong vài phút hay sao”

Nhìn thấy dáng vẻ kinh tởm của nhà họ Trịnh quỳ xuống nịnh bợ, Bùi Nguyên Minh không khỏi chế nhạo, nhìn về phía Lý Đông Lưu nói: “Nghe nói lần này toàn bộ mười bảy nghìn tỷ hoàn toàn là do tổng giám đốc mới Công ty Đầu tư Bùi thị định đoạt. Nhân viên cấp trung cũng có thể can thiệp sao? ”

Lý Đông Lưu vẻ mặt khinh thường: “Một kẻ bất tài vô dụng như anh lại còn muốn biết nội tình của công ty chúng tôi? Tôi là người có năng lực cho nên tổng giám đốc mới rất tín nhiệm tôi.” %3D

Trên thực tế, Lý Đông Lưu chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy tổng giám đốc mới, nhưng điều này không ngăn cản được việc anh ta nổ trước mặt nhà họ Trịnh, bởi vì anh ta biết rằng nhà họ Trịnh không dám chất vấn những gì anh ta nói.

Bùi Nguyên Minh bật cười: “Tổng giám đốc mới rất tin tưởng anh? Lý

Đông Lưu, điều gì khiến anh có can đảm mà trợn mắt nói dối như thế!”

Lý Đông Lưu sửng sốt, nhà họ Trịnh còn không dám chất vấn anh ta đã nói gì, tại sao người con rể này dường như biết hết mọi chuyện?

Sau khi nhìn Bùi Nguyên Minh vài lần và xác nhận được anh ta có thể không biết tổng giám đốc mới của mình, Lý Đông Lưu lạnh lùng nói: “Nghe anh nói, có vẻ như anh biết tổng giám đốc mới của chúng tôi hay sao? Những lời như vậy ngay cả ông cụ Trịnh cũng không dám. Anh chỉ là con rể, ai cho anh có dũng khí nói ra lời này?”

“Giám đốc Lưu, con rể của nhà chúng ta không biết trời cao đất rộng, mong cậu đừng để ý!”

“Đầu óc của nó chắc chắn bị úng nước rồi, đừng để ý tới nó .” “Chậc chậc chậc chậc, nhìn biểu hiện của anh ta, còn tưởng mình giàu lắm hay sao…”

“Đủ rồi!” Ông cụ Trịnh khẽ nhíu mày, lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Bùi Nguyên Minh, nơi này không có chỗ cho cậu nữa, mau cút đi!”

“Đúng!Mau cút đi đừng có ở đây làm nhà họ Trịnh thêm mất mặt nữa”

“Nhà họ Trịnh của chúng ta bị mất danh tiếng là do đứa con rể bại hoại này làm mất!”

Lý Đông Lưu nở nụ cười, phất tay ngăn cản mọi người, sau đó nói: “Kẻ bất lực kia, tôi cũng không thèm bắt nạt anh nữa, bây giờ tôi cho anh một cơ hội.”

“Chỉ cần anh có thể nói ai là tổng giám đốc mới của công ty chúng tôi, tôi sẽ xin lỗi anh! Nhưng… nếu không nói được, hôm nay anh mau cút ra khỏi nhà họ Trịnh ngay lập tức!”

Nói xong, Lý Đông Lưu dường như đã nhìn thấy Bùi Nguyên Minh bò ra khỏi cổng, hôm nay tổng giám đốc mới nhậm chức, thân phận vô cùng bí mật ngay cả anh ta cũng không tổng giám đốc mới tên là gì. Vậy mà kẻ bất lực này lại biết?

“Giám đốc Lưu quả nhiên rộng lượng, ngay cả kẻ bất lực chỉ biết ăn bám mà cũng cho một cơ hội. Giám đốc Lưu đúng là đã cho nhà họ Trịnh mặt mũi!”

“Bùi Nguyên Minh, cậu còn không biết xấu hổ hay sao, mau quỳ xuống xin lỗi giám đốc Lưu!”

“Bùi Nguyên Minh, cậu là cái thá gì!” Thanh Linh đứng lên, chỉ vào Bùi Nguyên Minh chửi bởi: “Ai cho cậu cái quyền nhảy dựng lên đây? Cậu thật coi mình là nhân vật lớn hay sao? Dám ở đây khua môi múa mép, mau cút ra ngoài cho tôi!”

Hahaha!

Người chung quanh đều cười to, thậm chí ngay cả mẹ vợ cũng không nể mặt, con rể như thế này còn không bằng đi tìm cái chết.

Nếu là trước đây, Bùi Nguyên Minh nhất định sẽ ngoan ngoãn xin lỗi. Nhưng vào lúc này, khóe miệng Bùi Nguyên Minh nhếch lên một đường vòng cung, ánh mắt nhìn thẳng vào Thanh Linh, có phần lạnh lùng.

Trịnh Tuyết Dương nghĩ cũng có chút kỳ quái, ba năm kết hôn, cô chưa từng nghĩ Bùi Nguyên Minh vốn luôn nhu nhược yếu ớt, giờ phút này lại có thể xa lạ như vậy.

Bùi Nguyên Minh chậm rãi đứng thẳng người nhìn mọi người xung quanh, khuôn mặt xấu xí của nhà họ Trịnh thực sự khiến anh không thể dung thứ được.

Anh hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: “Các người không phải muốn biết tổng giám đốc mới của công ty đầu tư của Bùi thị là ai sao?”

“Được rồi! Hôm nay tôi sẽ nói cho mấy người biết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
T
Taile27 Tháng mười, 2022 22:37
Hay
BÌNH LUẬN FACEBOOK