Mục lục
Chàng Rể Quyền Thế Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 750

“Ba, chúng con tới đây tham gia thọ yến, chúng con có thư mời.” Trịnh Tuấn hơi nghiến răng mở miệng nói.

Mặc dù không biết những gì Bùi Nguyên Minh nói là thật hay giả, nhưng vấn đề đặt ra là lúc này là có thua cũng phải cố gắng hết sức mình! “Ô? Có thư mời? Vậy đưa cho chúng tôi xem đi!” Trịnh Chí Dụng cười. “Cái này…..”

Trịnh Tuấn vô thức liếc nhìn Bùi Nguyên Minh. “Bùi Nguyên Minh nói. ”

“Anh ta nói cái gì!”

Trịnh Chí Dụng cười. “Chẳng lẽ anh ta nói cho đã gửi thư mời rồi đến đây rồi, cho nên chỉ cần các người đến thôi sao?”

“Đúng vậy.” Trịnh Tuấn theo bản năng nói. “Phụt ha ha ha…”

Ngay sau đó, nhà họ Trịnh ai nấy đều cười đến nỗi phải cúi gập người.

Bùi Nguyên Minh nói dối vụng về như vậy mà người một nhà Trịnh Tuấn cũng thực sự tin tưởng sao?

Khôi hài như vậy à!

Ông cụ Trịnh nhìn Trịnh Tuấn nói: “Không ngờ anh lại ngu xuẩn như vậy. Đáng ra anh không nên đưa người nhà đến Dương Thành. Tôi thật sự cảm thấy mất mặt!”

Rõ ràng là ông cụ Trịnh từ lâu đã quên vì sao người nhà họ Trịnh lại đến Dương Thành.

Cảm nhận được những ánh mắt chế giễu xung quanh và lắng nghe tiếng cười vô tình, Trịnh Tuấn lúc này ước gì có thể bóp chết Bùi Nguyên Minh.

Sau một thời gian không gặp, thể diện của gia đình họ lại sắp bị mất cả rồi.

Trịnh Tuyết Dương càng tái mặt, gần đây ông cụ Trịnh luôn kiếm cớ chiếm đoạt quyền lực của cô.

Bùi Nguyên Minh làm như vậy tương đương với việc hỗ trợ thêm cho bọn họ. “Các người không có thư mời mà cũng dám trà trộn vào đây, các người không phải là nghĩ đến chuyện ông nội sẽ thương xót để các người đi vào sao?”

Trịnh Chí Dụng đột nhiên trầm ngâm nói.

Như vậy đi, Bùi Nguyên Minh, nếu anh chịu quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ xin với ông nội, nhường cho gia đình anh một chỗ thì sao?” Trịnh Thu Hằng lại cười nói: “Không bằng để cho

Trịnh Tuyết Dương cùng quỳ xuống? Chúng ta lại cho thêm một chỗ nữa, gọi là chuyện tốt thành đôi!” “Các người đừng có quá đáng!” Trịnh Tuyết Dương tức giận run lên.

Những người này chỉ đơn giản là lợi dụng thời cơ bỏ đá xuống giếng.

Bùi Nguyên Minh lúc này mới nhìn thời gian, nhẹ giọng nói: “Ba mẹ, Tuyết Dương, mặc kệ bọn họ, thư mời trong phút chốc sẽ được chuyển tới thôi.”

Trịnh Tuấn cả giận run lên: “Bùi Nguyên Minh, đã đến lúc nào rồi, cậu đừng có khoác lác nữa!”

Thanh Linh ánh mắt xẹt qua, nói: “Cậu cứ việc quỳ xuống giúp chúng ta giữ một chút tư cách, bằng không, không vào được thì xấu hổ quá!”

Nhìn thấy nhà Trịnh Tuyết Dương lúc này vẫn còn đang nội chiến, một đám người nhà họ Trịnh cười vô cùng vui vẻ.

Một lúc sau, Trịnh Chí Dụng mới ôm bụng cười nói: “Không được, các vị, chúng tôi cười không nổi nữa!” “Hôm nay chúng ta tới đây tham gia thọ yến, chú ý diện mạo, mọi người mau vào đi, mặc kệ những người này xem như không quen biết đi!” “Đúng là, thật đáng xấu hổ!”

Đang nói chuyện thì nhà họ Trịnh hân hoan chuẩn bị bước vào cổng khách sạn Dương Thành.

Ngay sau đó, đã thấy mười mấy người bên trong đang đi nhanh về phía cổng khách sạn Dương Thành.

Mà lúc này, các nhân viên đang làm việc xung quanh đều nhường đường và cúi chào kính cẩn, rõ ràng thân phận của nhóm người đi ra này rất cao.

Trịnh Chí Dụng liếc mắt một cái, không nhịn được nói: “Là thư ký Hạ Vân của tập đoàn Thiện Nhân, còn có quản lý cấp cao của tập đoàn Thiện Nhân!” “Sao bọn họ cũng ở đây?” Ông cụ Trịnh sắc mặt khó coi, người mà ông không muốn nhìn thấy ở Dương Thành nhất đó chính là tập đoàn Thiện Nhân.

Tuy nhiên, thấy Hạ Vân đến, người nhà họ Trịnh đành phải chắp tay kính cần cúi chào chín mươi độ: “Thư ký Vân.”

Không thể tưởng tượng được, Hạ Vân cũng không thèm nhìn bọn họ, mà là đi về phía Bùi Nguyên Minh phía sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
T
Taile27 Tháng mười, 2022 22:37
Hay
BÌNH LUẬN FACEBOOK