Mục lục
Chàng Rể Quyền Thế Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 948

Tên côn đồ dẫn đầu nghe vậy bèn phá lên cười: “Hồ ly nhỏ à, cô cho rằng chuyện cô gọi điện thoại bọn tôi không biết sao?”

“Sau khi anh rể cô trêu chọc thế tử của chúng tôi, mấy hôm nay lại dám bỏ chạy!”

“Nếu như không phải vậy thì anh ta đã chết từ lâu rồi!”

“Chính là vì muốn anh ta quay về, bọn tôi mới cho cô cơ hội gọi điện thoại. Nếu không thì cô nghĩ mình có cơ hội sao?”

Trong lúc nói chuyện, tên côn đồ dẫn đầu đi đến bên cạnh Trịnh Khánh Vân, nắm tóc kéo đầu Trịnh Khánh Vân lên. “Ái chà, cũng xinh phết đấy chứ!”

“Mấy anh em, mọi người cũng lâu rồi chưa ra ngoài vui vẻ, hôm nay xem như anh đây mời khách. Tất cả cứ đến thư giãn một chút đi!”

Tên dẫn đầu vừa nói vừa đứng lên bắt đầu cởi thắt lưng quần.

Trịnh Khánh Vân cũng không phải trẻ con ba tuổi, sao có thể không hiểu bọn họ muốn làm gì chứ?

“Đừng, đừng!”

Lúc này vẻ mặt kiên cường của cô ta đã bị dọa đến mức tái đi, liên tục lùi về phía sau. Dù cho trên đất toàn là bùn cũng không sợ. “Ha ha ha, hồ ly nhỏ à, bây giờ cũng biết sợ rồi đấy cơ à?”

“Nhưng cô cứ yên tâm, mấy anh cũng để ý đến em, tại sao lại làm em ở đây được?”

“Người đâu, tăm rửa sạch sẽ cho cô em này cho ông!”

Theo lệnh của tên cầm đầu, lập tức có người mở ống nước, bắt đầu cọ rửa người Trịnh Khánh Vân.

Quần áo của Trịnh Khánh Vân vốn đã mỏng manh, lúc này đây đã dính sát người, lập tức nổi bật lên dáng vẻ lả lướt hấp dẫn. Cả đám côn đồ này nhìn thấy đều đỏ hết cả mắt, giờ phút này tên cầm đầu đột nhiên kéo quần mình xuống bổ nhào qua. “Em gái nhỏ à, anh đây..”

Ngay lúc tên côn đồ cầm đầu đang muốn trổ tài thì đột nhiên, vách tường biệt thự vang lên một tiếng rất lớn. Một giây sau xuất hiện một chiếc Toyota Pula đâm thẳng vào khiến tường đổ xuống. Sau đó Bùi Nguyên Minh đảng đẳng sát khí nhảy cuống từ trên xe, người đi sau anh là Đường Nhân Đồ và Ngô Kim Hổ. Lúc nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, tinh thần đang cận kề giới hạn của Trịnh Khánh Vân đã sụp đổ, cơ thể mềm nhũn ra. Cô ta vô thức nở nụ cười yếu ớt, nói: “Anh rể, anh đã đến rồi!”

“Khánh Vân!”

Bùi Nguyên Minh nhìn thấy cảnh này, cả người tức run lên.

Có làm sao anh cũng không thể ngờ được là mình chỉ rời khỏi Dương Thành được mấy ngày thôi mà đã xảy ra chuyện lớn như vậy! “Bich!”

Bùi Nguyên Minh đạp một cái, tên côn đồ đang cởi quần kia bị một cái đạp của anh mà văng thẳng lên tường, khi ngã xuống không rõ còn sống hay đã chết.

Lúc này Bùi Nguyên Minh cởi áo khoác của mình khoác vào cho Trịnh Khánh Vân, khẽ nói: “Khánh Vân đừng sợ, anh rể tới rồi, không sao nữa đâu.”

Đường Nhân Đồ thấy thế, mở miệng với vẻ mặt lạnh lẽo: “Phế hết đi!”

Ngô Kim Hồ hừ lạnh một tiếng, một giây sau rút dao tùy thân ra.

Không đến một phút, giữa sân đã không còn kẻ nào có thể đứng được.

Mấy tên côn đồ ở đây ngay cả phản ứng cũng không có. Sao bọn họ có thể là đối thủ của Đường Nhân Đồ và Ngô Kim

Hổ chứ?

Rất nhanh sau đó, đội ngũ chữa bệnh của doanh trại Quý Đức đã đi hiện trường trước. Trịnh Khánh Vân được hai nữ y tá đưa lên xe cứu thương, có bác sĩ bộ binh xử lý vết thương cho cô ta.

Cũng may vì đối phương chờ Bùi Nguyễn Minh cho nên lúc ra tay cũng chưa tính là nặng, Trịnh Khánh Vân chỉ bị thương ngoài da. ảnh.

Nhưng trải qua lần này, sợ rằng sẽ khiến cho tâm lý cô ta bị ám

Đợi đến lúc tình hình của Trịnh Khánh Vân được ổn định lại, Bùi Nguyễn Minh mới đi ra, hít sâu một hơi rồi cất tiếng hỏi: “Nhân Đồ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi cùng lắm cũng chỉ mới rời khỏi Dương Thành được ba ngày mà thôi, tại sao lại có thể như vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
T
Taile27 Tháng mười, 2022 22:37
Hay
BÌNH LUẬN FACEBOOK