Mục lục
Chàng Rể Quyền Thế Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 398

Giang Thần che mặt lộ vẻ oán hận nói: “Cha, con đã cố hết sức rồi, thậm chí còn lấy ra những thứ đã chuẩn nhiều năm trước!”

“Cái báo cáo luận văn này, tao định đợi đến khi Chung Nam Sơn chết rồi mới lấy kết quả nghiên cứu này ra!”

“Nhưng mà, hiện tại con đã trả giá cho tất cả chuyện này rồi, như vậy còn chưa đủ sao!”

“Họ Giang của chúng ta cũng là một thế hệ dòng dõi cao quý. Tại sao lại phải làm người hầu? Cái tên Bùi Văn Kiên kia là cái thá gì chứ…”

“Chát!”

Ông ta lại tát một cái, trực tiếp ngăn cản lời Giang Thần nói.

“Thằng con bất hiếu, đây là lần cuối cùng tao nhắc cho mày nhớ, nếu không có Bùi Văn Kiên, nhà họ Giang của chúng ta đã sụp đổ từ lâu rồi!”

“Có thể làm việc cho cậu chủ Bùi, đó là vinh hạnh của chúng ta! Còn thất bại này, chúng ta phải gánh lấy hậu quả!” Ông cụ Giang nói với vẻ mặt ảm đạm.

Nói xong, thân hình cao lớn của ông ấy không tự chủ được mà rùng mình.

Rõ ràng, ba từ “Bùi Văn Kiên” là một cú sốc lớn đối với ông ta.

Vẻ Giang Thần khinh thường, nói: “Nếu Bùi Văn Kiên thực sự có năng lực, anh ta cần con phải xử lí tên Bùi Nguyên Minh kia sao? Anh ta chỉ muốn ép Bùi Nguyên Minh trở về Thiếu Thành mà thôi. Con không thể hiểu được. Chỉ là một người đến nhà người khác ở rể, có cái gì đáng để chúng ta dè chừng!”

Ông cụ Giang thở dài, bộ mặt u ám, nói: “Giang Thần, cha biết con kiêu ngạo, không thể chấp nhận chuyện nhà họ Giang chúng ta chỉ là tay sai của cậu chủ Bùi, nhưng đây là sự thật không thể chối cãi. Không làm theo lời chỉ dẫn của cậu chủ Bùi, cậu ta có thể khiến nhà họ Giang của chúng ta đi lên, cũng có thể khiến nhà họ Giang của chúng ta mất đi tất cả trong một sớm. một chiều.”

“Bây giờ, nhiệm vụ của chúng ta đã thất bại. Trong tương lai, nhà họ Giang có thể sẽ không còn tồn tại.”

Lúc này, trên mặt ông cụ Giang đầy vẻ tiếc hận.

Giang Thần vừa rồi còn tỏ ra khinh thường, lúc này mới rùng mình một cái nói: “Cha, ý của cha là, nhà họ Giang sẽ phá sản…”

“Đúng vậy, chuyện này là nhẹ nhất.” Giang gia chủ thở dài: “Cha sẽ gửi con đến Châu Âu càng sớm càng tốt trong những ngày này. Cha hy vọng con có thể đạt được chút thành tích.”

Rõ ràng người đứng đầu nhà họ Giang đã mất niềm tin vào tương lai của nhà họ rồi.

Bùi Văn Kiên của gia đình họ Bùi luôn thưởng phạt rõ ràng. Làm việc dưới quyền của anh ta có thể nhận được lợi ích lớn nhất cũng như phải chịu hình phạt lớn nhất.

Và thất bại này sẽ là hậu quả mà gia đình họ Giang không thể gánh chịu.

Giang Thần rùng mình, anh ta không muốn đi châu Âu một chút nào.

Anh ta tự biết khả năng của mình, một khi sang châu Âu, sẽ không có chỗ đứng cho anh ta.

Hơn nữa, anh ta từ lâu đã quen với cuộc sống xa hoa say sưa vàng bạc, làm sao có thể bằng lòng ra bên ngoài sống cuộc sống nghèo khó.

Nghĩ đến đây, Giang Thần nghiến răng nghiến lợi nói: “Cha, có phải cho dù dùng bất cứ thủ đoạn gì, chỉ cần có thể khiến Bùi Nguyên Minh trở về Thiếu Thành, nhiệm vụ của chúng ta sẽ thành công hay không.”

“Đúng, nhưng bây giờ chúng ta không thể mang Trình Tiên đi được. Đây là phần đầu tiên trong kế hoạch của Bùi Văn Kiên…” “Không, con vẫn còn có cơ hội, nhiệm vụ của chúng ta vẫn chưa thất bại.”

Giang Thần đẩy cửa ra với vẻ mặt cay độc.

“Vẫn còn cơ hội, cha hãy về khách sạn chờ tin vui của con. Tin con đi, con sẽ làm được…”

Trong đại sảnh, Đồng Thành Sơn lúc này nhìn rối như tơ vò, một lúc sau vẫn đi tới chỗ Bùi Nguyên Minh nói: “Cậu chut Bùi này, lúc nãy lão già này hiểu lầm cậu.”

“Nếu như cậu không chỉ ra Giang Thần gian lận, sợ rằng sau này ông già đây sẽ rất mất mặt.”

“Chuyện hôm nay coi như tôi nợ cậu một ân tình!”

Đồng Thành Sơn rất nghiêm túc, ông ta cũng là một con người biết nặng nhẹ, và tất nhiên ông ta biết mình phải làm gì vào lúc này.

“Đồng Thành Sơn, ơn nghĩa thì không cần, đơn giản nói thẳng ra thì ông cũng bị lừa. Hơn nữa ông là thầy của Trình Tiên, đây là việc tôi nên làm.” Bùi Nguyên Minh nói.

Đồng Thành Sơn biết Bùi Nguyên Minh chừa lại một bậc thang, lập tức chắp tay sau đó với với mọi người xung quanh: “Mọi người, hôm nay tôi thật sự xin lỗi với mọi người, thật sự xin lỗi. Nếu sau này có chuyện gì cần phiền đến, nếu có thể giúp được thì tôi đây rất sẵn lòng. Cảm ơn mọi người! ”

Khi nói xong câu này, Đồng Thành Sơn như già đi mười tuổi.

Với thân phận của ông ta, nói ra điều này tương đương với việc cầu xin những người có mặt ở đây không nói chuyện đã xảy ra hôm nay ra ngoài.

Bởi vì một khi những lời này mà truyền ra ngoài, nó sẽ là một đòn giáng mạnh vào danh tiếng cả đời của Đồng Thành Sơn.

Tâm trạng mọi người đều phức tạp, không ai nghĩ rằng chuyện ngày hôm nav lai đến nước này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
T
Taile27 Tháng mười, 2022 22:37
Hay
BÌNH LUẬN FACEBOOK