Mục lục
Chàng Rể Quyền Thế Bùi Nguyên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 337

“Mặc kệ làm sao cậu ta có thể đi chung đường với thầy Hoàng Chi, nhưng mà tên ăn hại chính là tên ăn hại.”

“Muốn ông thừa nhận cậu ta xuất sắc, trừ khi cậu ta có thể giúp nhà họ Trịnh chúng ta lấy được một hạng mục đủ để trở thành dòng họ hàng đầu!”

Ông cụ Trịnh hít sâu một hơi, lạnh lùng nói.

Trịnh Tuyết Dương nhìn ông cụ Trịnh, lúc này trong lòng có cảm xúc khó ông cụ Trịnh vừa không dám thừa nhận sự thật, xem thường Bùi Nguyên Minh.

Vừa vì Bùi Nguyên Minh đi chung đường với nhà họ Nạp, muốn nhờ chuyện này đề đoạt nhiều lợi ích.

Chỉ có thể nói là cực kỳ không biết xấu hổ.

Thậm chí, theo cách nhìn của Trịnh Tuyết Dương, Bùi Nguyên Minh vốn chẳng quan tâm cách nhà họ Trịnh nhìn anh.

Có thể có tư cách đĩnh đạc ngồi bên cạnh Nạp Hoàng Chi, sao lại quan tâm cách nhìn của người khác chứ?

Mặc kệ rốt cuộc vì sao Nạp Hoàng Chi coi trọng anh, anh có thể ngồi ở đó chính là thành công.

Cho dù bởi vì anh là người giám định bảo vật, có thể được tổ sư gia giám định bảo vật Nạp Hoàng Chi coi trọng, là bản lĩnh của anh.

Lúc này hội đánh giá đồ cổ vẫn chưa bắt đầu, mà là tổ chức tiệc tối trước. Trong quá trình này, Bùi Nguyên Minh không hề có hứng thú nhìn nhà ho tả. Trịnh.

Nhưng mà lúc bữa tiệc sắp kết thúc, Nạp Nhã Lan lại lạnh lùng đi tới tới chỗ bàn của nhà họ Trịnh.

Ông cụ Trịnh nhìn thấy Nạp Nhã Lan, run rẩy đứng lên, không dám có suy nghĩ cậy già lên mặt.

“Cô Nhã Lan, xin chào, tôi là…”

Ông ta chưa nói hết câu, Nạp Nhã Lan đã trực tiếp cắt ngang, nói: “Trong mọi người ai là Trịnh Chí Dụng? Nghe nói, anh đánh cược thua?”

Nạp Nhã Lan cũng cho là một người không lễ phép, trái lại, người sinh ra trong dòng họ lớn như cô ấy, tu dưỡng, phẩm chất đều là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng mà, lúc ăn cơm vừa nãy Bùi Nguyên Minh không nhìn thẳng cô ấy nửa cái, cô ấy hơi sốt ruột, nghĩ rằng chuyện trước bữa tiệc khiến Bùi Nguyên Minh ghét mình.

Lúc này dù cô ấy là một người đẹp lạnh lùng, cũng không chờ đợi nồi muốn đến giúp Bùi Nguyên Minh, đề Bùi Nguyên Minh tha thứ cho cô ấy.

Chút suy nghĩ này của cô gái nhỏ, e là Bùi Nguyên Minh cũng không nghĩ tới.

Chẳng qua là anh không muốn bị Trịnh Tuyết Dương nhìn thấy mình và Nạp Nhã Lạn quá thân thiết mà thôi, nếu không sẽ không giải thích được.

Nghe thấy lời của Nạp Nhã Lan, ánh mắt của người nhà họ Trịnh đều không tự chủ mà nhìn sang Trịnh Chí Dụng.

Đánh cược cái gì, chẳng lẽ là chuyện Trịnh Chí Dụng gặp được Bùi Nguyên Minh một lần thì phải quỳ một lần sao?

Ánh mắt của mọi người liếc sang, Trịnh Chí Dụng không có cách tránh né, chỉ có thể cắn răng, gắng gượng nở một nụ cười, nói: “Cô Nhã Lan, tôi chính là phó tổng giám đốc của Trịnh Thị, Trịnh Chí Dụng…”

Nạp Nhã Lan tùy ý liếc Trịnh Chí Dụng một cái, gật đầu, nói: “Nghe nói anh đánh cược thua người ta, nhìn thấy người đó một lần thì phải quỳ xuống một lần, tôi hơi tò mò, đây là kiều quỳ thế nào, không bằng anh biểu diễn cho tôi xem, để tôi hiểu biết thêm?”

Trịnh Chí Dụng cho rằng Bùi Nguyên Minh không nhìn thẳng mình, mình có thể thoát một kiếp, nhưng mà không ngờ lúc này Nạp Nhã Lan lại xuất hiện, đến bắt mình quỳ xuống.

Nhưng mà vẻ mặt của anh ta không dám có vẻ thù hận, mà chỉ mim cười. Đồng thời khóe mắt của anh ta hung dữ quét sang Bùi Nguyễn Minh, chắc chắn là tên ăn hại này đã nói chuyện đó với Nạp Nhã Lan, nếu không thì sao cô ấy lại biết?

Trịnh Chí Dụng là một người rất sĩ diện.

Ở nơi tụ tập thượng lưu xã hội của cả thành phố Hải Dương, bảo anh ta quỳ xuống trước bao người, như vậy sau này anh ta sẽ là trò cười của thành phố Hải Dương.

“Cô Nhã Lan, đây chỉ là một trò đùa trong nhà mà thôi, cô đừng xem là thật.”

Trịnh Chí Dụng nở nụ cười khó coi.

Anh ta vốn là tên háo sắc, nhìn thấy nhân vật cấp nữ thần như Nạp Nhã Lan khẳng định là thèm chảy nước miếng.

Những mà lúc này anh ta không dám có suy nghĩ lung tung, chỉ muốn cố gắng hết sức thoát một kiếp này.

“Nhà họ Nạp tôi coi trọng uy tín nhất, anh sẽ không định nuốt lời ở hội đánh giá đồ cổ của nhà họ Nạp chúng tôi chứ? Như vậy, e là tôi phải mời các người cút ra ngoài.” Nap Nhã Lan lanh lùng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
T
Taile27 Tháng mười, 2022 22:37
Hay
BÌNH LUẬN FACEBOOK