Chương 1117: Kể hết cho anh
Gương mặt đẹp trai của Chiến Hàn Quân bị sương tuyết bao phủ: “Này Nghiêm Linh Trang, đừng nói trong đầu anh có cục máu đông, cho dù là khối u ác tính thì anh cũng không yếu ớt đến mức dễ bị kích thích. Em mau chóng kể hết mọi chuyện em giấu anh đi”
Nghiêm Linh Trang cười khổ: “Em còn gạt anh cái gì nữa. Chỉ là do anh mất trí nhớ nên có nhiều chuyện không rõ, dù em có trăm cái miệng cũng chẳng biết mở miệng nói từ đâu”
Rõ ràng là lấy cớ.
Chiến Hàn Quân tuyệt vọng nằm trên giường: “Nghiêm Linh Trang à, chúng ta là vợ chồng, là vợ chồng thì phải thẳng thắn với nhau”
Trong lòng Nghiêm Linh Trang đầy chua xót, năm đó cô cũng dùng câu này để ép hỏi anh nhưng anh vẫn cắn răng một mình chịu đựng mọi áp lực.
Nghiêm Linh Trang được anh dạy dỗ nên tính cách của cô cũng gần giống với anh.
Có hai chuyện, cô lựa chọn việc bản thân sẽ chịu mọi đau khổ.
Chiến Hàn Quân vui mừng đến mức ngồi bật dậy.
Như thể bản thân vừa trúng vé số, vốn chỉ là kẻ cô độc và khốn khổ không nhà để về, thì ông trời lại ban cho anh một cô vợ đẹp như hoa và đứa con gái dễ thương Nghiêm Linh Trang nhỏ giọng lặp lại câu đó: “Thanh An chính là con gái của chúng ta”
Khi cô nói câu này, giọng khá yếu ớt, vẻ mặt ảm đạm.
Đặc biệt khi nhìn Chiến Hàn Quân nở nụ cười hạnh phúc, lòng Nghiêm Linh Trang càng hốt hoảng.
Nếu để cho anh biết mình còn có hai đứa con trai tài giỏi, hơn nữa còn giống anh như đúc thì chắc hẳn, anh càng vui sướng hơn.
Thế nhưng Thanh Tùng đang ở đâu?
Khi nào Quốc Việt mới trở về?
Từ nhỏ đã không có bố mẹ cạnh bên thì khi trở về, nụ cười trong sáng của thuở thiếu niên vẫn còn trên môi không?
Nghiêm Linh Trang cảm thấy thật chua xót, hai mắt long lanh ánh nước.
Chiến Hàn Quân đỡ gương mặt cô, xúc động nói: “Cảm ơn em đã sinh cho anh một cô con gái đáng yêu như thế”
Nghiêm Linh Trang cười còn khó coi hơn khóc.
Ngoài cửa sổ là màn đêm mờ ảo.
Chiến Hàn Quân chợt có một ý tưởng: “Anh muốn dẫn Thanh An về đây”
Nghiêm Linh Trang vội kéo anh lại: “Đã trễ lắm rồi, hay để mai đi anh”
Chiến Hàn Quân nói: “Con bé chỉ là một đứa gà mờ mới lớn, anh không an tâm khi để một mình nó ở biệt thự Hải Thiên”
Nghiêm Linh Trang cười đáp: “Có Diệp Phong chăm sóc con bé, anh đừng lo quá”
Chiến Hàn Quân bỗng đưa tay kéo cô ôm vào ngực: “Linh Trang à, chúng ta đi ngủ đi!”
Đêm hôm ấy, bọn họ ôm nhau ngủ.
Nghiêm Linh Trang nắm trong ngực anh ngủ một giấc không mộng mị. Đã rất lâu rồi cô chưa từng có cảm giác an tâm khi ngủ.
Chiến Hàn Quân nương theo ánh trăng lảng lặng ngảm nhìn khuôn mặt xinh đẹp thoát tục của cô.
Ngón tay thon dài vuốt dọc theo đường nét mềm mại của gương mặt cô.
Không biết vì sao, Nghiêm Linh Trang không trang điểm lại khiến anh thích thú không nỡ buông tay.
Anh chợt nhớ tới trách nhiệm của mình, lấy hai con dấu trong túi ra và vuốt ve, nghĩ thầm trong lòng: ba người phụ nữ lừa dối, anh nên tin ai đây?
Cuối cùng, anh đặt con dấu về lại chỗ cũ.
Nằm nghiêng bên cạnh Nghiêm Linh Trang, ôm cô vào ngực mình, dịu dàng nói: “Bọn họ sống trong cuộc đời của anh. Còn em, Linh Trang ơi, em sống trong xương máu của anh.
Anh chẳng có lý do gì không tin em”
Hôm sau.
Chiến Hàn Quân ngủ một giấc thật ngon.
Cũng không biết ngủ đến mấy giờ, chợt anh ngửi thấy mùi cháo lá sen thơm phức và vào mũi hương vị bánh gạo.Chiến Hàn Quân từ từ mở mắt.
Đã trông thấy Nghiêm Linh Trang đứng ngay trước giường, bên hông là chiếc tạp đề, tóc rối tùy ý bới sau đầu. Tuy xốc xếch nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác cô như em gái thân thiết nhà bên vậy.