Chương 176:
Mấy ngày nay cô bé cố gắng lấy lòng bố, nhưng xem ra bố vẫn không thích cô bé Lúc Chiến Hàn Quân ôm Lạc Thanh Tùng vào nhà, Lạc Thanh Du đang lo lắng bất an ngồi ở trên ghế sa lon đợi bọn nhỏ.
Nhìn thấy Chiến Hàn Quân ôm Lạc Thanh Tùng đang ngủ say, lúc Chiến Quốc Việt dắt bé An còn đang mơ màng buồn ngủ đi vào, trong lòng của Lạc Thanh Du hơi nặng nề.
Chiến Hàn Quân người này bá đạo bao che khuyết điểm là có tiếng, nhưng đối nhỏ như vậy hài tử cũng muốn khác nhau mà đối đãi, thật đúng là để cô lau mắt mà nhìn “Mẹ” Bé An nhìn thấy mẹ, tủi thân nhào.
vào trong ngực mẹ mình.
Lạc Thanh Du dịu dàng xoa cái đầu nhỏ của cô bé. Trong giọng nói của bé An mang theo sự nghẹn ngào nho nhỏ, hiển nhiên rất buồn vì sự đối xử không công bằng của bố.
Lạc Thanh Du ôm bé An, kéo Chiến Quốc Việt đi lên lầu.
“Lạc Thanh Du!”
Cặp mắt sắc bén lạnh lùng của Chiến Hàn Quân rơi vào bóng lưng gầy gò nhưng lại lộ vẻ kiên định của Lạc Thanh Du.
Lạc Thanh Du đứng ở đầu câu thang, quay đầu lại, bên trong cặp mặt xinh đẹp xen lẫn sự phản đối và bất mãn với anh.
“Cậu Quân có gì sai bảo tôi ạ?” Cô nói giọng cứng rắn.
“Tôi đói, làm cho tôi bát mì” Bên trong mệnh lệnh cứng nhắc của Chiến Hàn Quân có pha lẫn thêm chút dịu dàng khó nhận ra.
Để chứng minh phán đoán trong lòng, anh muốn thăm dò cô.
Sử dụng hết tất cả thủ đoạn để điều tra cô.
Lạc Thanh Du kinh ngạc không thôi, Chiến Hàn Quân bị đau dạ dày rất nghiêm trọng, cho.
nên nhiều năm qua anh rất nghiêm túc kiềm chế bản thân duy trì mốc thời gian ăn uống, lượng đồ ăn theo quy định của bác sĩ.
Ăn trước khi ngủ như thế này, anh không sợ bị đau dạ dày à?
“Được” Lạc Thanh Du đồng ý, thân phận bây giờ của cô hầu như không có bất kì lý do gì để khuyên anh ăn uống hợp lý.
Sau khi sắp xếp cho đám trẻ con xong, Lạc Thanh Du đi xuống lầu, Chiến Hàn Quân ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt sắc như ưng rơi xuống trên người cô.
Sức tưởng tượng là một thứ vô cùng đáng sợ, từ sau khi anh liên tưởng cô với Linh.
Trang, từng lời nói, cử chỉ đều làm cho anh cảm thấy cô đang lộ ra hình bóng của Linh Trang.
Giống như dáng vẻ do dự không biết có nên nấu cho anh không của cô, nếu là Linh Trang thì cũng sẽ chần chừ không quyết định.
Linh Trang sợ bệnh dạ dày của anh tái phát, lại sợ anh bị đói..
Lạc Thanh Du tiến vào phòng bếp, không bao lâu sau thì bưng ra một bát mì. Không có.
dầu, không có ớt…
Chiến Hàn Quân ngước mắt nhìn cô, cô đang bảo vệ dạ dày cho anh sao?
“Cái này… Sao mà ăn được? “Anh cố ý làm khó dễ cô.
Lạc Thanh Du dùng đũa cuốn vài sợi mì lên, đưa tới bên miệng anh: “Thì ăn như thế này thôi?”
Chiến Hàn Quân: “…”
“Nhà chúng ta không có gia vị x?“Chiến Hàn Quân đen mặt hỏi.
Lạc Thanh Du ngập ngừng nói: “Tôi ngại phiền phức nên không bỏ vào.”
Lấy cớ này đúng là gượng gạo Chiến Hàn Quân liền không vui: “Nấu cho.
tôi bát mì rất phiền phức sao?”
Lạc Thanh Du: “…’ Im lặng là vàng!
“Thêm cay đi” Anh ra lệnh nói.
Cô bất đắc dĩ đi vào trong phòng bếp, hời hợt thêm ớt rồi lại bưng ra.
Chiến Hàn Quân nhận bát từ trong tay cô, nhìn thấy sợ mì hút nước trương ra, nhừ như mì Linh Trang nấu.
Chỉ có nửa bát mì nhưng anh ăn rất lâu.
Anh cứ nghĩ mãi một vấn đề: Tại sao Lạc Thanh Du lại giống Linh Trang của anh đến như vậy?
Rõ ràng là hai người, tại sao lại đem đến cho anh cảm giác mãnh liệt một cách kì lạ đến như vậy?