Chương 160:
Ba đứa trẻ đồng thời nhìn về phía Chiến Hàn Quân, Chiến Hàn Quân chợt nhận ra có vẻ như phản ứng của mình hơi hẹp hòi, nên anh lại khôi phục thái độ kiêu căng ngạo mạn, nói: “Các con biết không? Con người được chia thành ba cấp, người cấp trên cùng đưa ra mệnh lệnh, người cấp ở giữa thực hiện mệnh lệnh, người cấp cuối cùng thì nịnh bợ nịnh nọt”
Ba đứa trẻ đều có chỉ số IQ cao nhất, đương nhiên nhận ra được là bố đang ngầm chê bai Lạc Thanh Du.
Vẻ mặt của Thanh Tùng trở nên buồn bực: “Kỳ lạ, trước đây mẹ sẽ không làm những chuyện ngớ ngẩn như a dua nịnh nọt mà? Mẹ nói rằng làm người cần phải có khí phách, phải dùng tài năng của mình để chinh phục.
thế giới này!”
Dường như bé An đã hiểu ra, bắt đều kêu.
lên: “Con hiểu rồi. Nhất định là mẹ thích ông chủ của mình rồi. Ngày hôm qua mẹ còn khen ông chủ mới là người rất có tình người!”
Thanh Tùng liếc mắt nhìn Chiến Hàn Quân, sợ bố ghen nên lập tức nói: “Làm gì có.
Mẹ từng nói chỉ thích một mình bố thôi.”
Lạc Thanh Du vừa xuống dưới tầng đã nghe thấy giọng nói của Thanh Tùng, cô suýt chút nữa thì bị dọa đến nỗi lảo đảo ngã xuống cầu thang.
Chiến Hàn Quân liếc nhìn đôi má đỏ bừng của Lạc Thanh Du, giọng nói của Thanh Tùng bị anh tự động lọc bỏ, anh quan sát Lạc Thanh Du một cách nghiền ngẫm: “Ông chủ mới của cô là nhân vật phương nào? Mới quen biết cô được vài ngày mà đã nghiền nát sự cứng cỏi của cô rồi sao?”
Lạc Thanh Du lúng túng ở nguyên tại chỗ, vừa rồi cô nhất thời vui mừng nên nói ra những lời đó, nhưng lại bị người trong nhà này xuyên tạc thành hành vi nịnh nọt ông chủ đáng xấu hổ rồi sao?
“Cấp trên của tôi rất đáng yêu, rất tốt bụng, hơn nữa còn hài hước dí dỏm..” Lạc Thanh Du muốn nói tiếp nhưng lại phát hiện cả phòng đều đang nhìn mình với ánh mắt vô cùng đáng sợ.
“Sao vậy?” Lạc Thanh Du hỏi.
*Mẹ ơi, có phải mẹ thích ông chủ rồi không? Bé An chớp đôi mắt ngây thơ và hỏi Thanh Tùng nhìn mẹ bằng vẻ oán trách.
Trong lòng cậu bé chỉ chấp nhận chuyện bố và mẹ quay lại với nhau.
‘Vẻ mặt của Quốc Việt vẫn rất bình tĩnh.
Bởi vì cậu bé biết rằng trong lòng bố có người phụ nữ mà mình thích, vậy thì mẹ cũng có quyền theo đuổi người đàn ông mà mẹ thích.
Nhưng vẻ mặt của Chiến Hàn Quân lại không thể diễn tả được: “Lạc Thanh Du, cô thèm khát đàn ông như vậy sao? Cô đã trải qua hai cuộc hôn nhân thất bại rồi, chẳng lẽ không nên tổng kết lại vấn đề của mình sao?
Đừng thấy có đàn ông hào phóng với mình mà coi người ta là đấng cứu thế… có lẽ cô cũng biết thế nào là thà không có còn hơn tạm bợ nhỉ!”
Lạc Thanh Du: “..”
Cô tức giận nhìn Chiến Hàn Quân kiêu ngạo: “Tất cả đàn ông trên thế giới này đều có thể nói tôi như vậy, nhưng chỉ có anh là không thể”
Bởi vì cô là người của hai thế giới, cũng muốn mối tình si mê và tồn tại mãi mãi. Vì anh, cho dù cô có thương tích đầy mình thì cũng không bao giờ thay đổi ý định ban đầu.
Chiến Hàn Quân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ bướng bỉnh và kiên cường của Lạc Thanh Du, thái độ của cô đối với anh vô cùng ác liệt khiến Chiến Hàn Quân cảm thấy rất không vui. Anh tức giận nói: “Nói như thể cô rất trung thành với tôi vậy, Lạc Thanh Du, cô không xứng với hai chữ này!”
Chiến Hàn Quân liếc nhìn bé An ở bên cạnh, đó là bằng chứng cho thấy Lạc Thanh Du đứng núi này trông núi nọ trong tình yêu.
Lạc Thanh Du thở hổn hển, oán giận nói: “Nếu không phải anh Quân bội tình bạc nghĩa với tôi thì sao tôi có thể đứng núi này trông núi nọ, cùng người đàn ông khác sinh ra Thanh An chứ?”
Trong lòng Lạc Thanh Du dâng lên cảm giác chua xót Kiếp trước cô yêu anh mười năm, kiếp này được gả cho anh theo như ý nguyện.
Còn anh thì sao, kiếp trước khiến cô phải chờ đợi trong đau khổ, kiếp này lại vứt bỏ cô như giày rách.
Nhưng cô chưa bao giờ hối hận vì đã yêu anh.
Cô chỉ không cam lòng, rõ ràng anh từng hứa với cô rằng sẽ kết hôn với cô, rõ ràng anh đã đối xử với cô như báu vật, thế nhưng sau khi anh trêu chọc cô, khiến cô không thể kiềm chế mà yêu anh thì anh lại tổn thương cô sâu sắc…
Nếu cuối cùng anh không thể đáp lại tình yêu của cô, vậy tại sao ngay từ đầu lại trêu chọc cô?