Chương 543
Một bác sĩ mặc áo blouse trắng, mang kính gọng viền vàng, trông tuấn tú vô cùng đang thong dong đi tới.
Khuôn mặt của anh ta trắng bóc, đường nét rõ ràng, nụ cười thân thiện, trông có vẻ rất trầm ổn và đầy tri thức.
Chiến Đình Vũ hỏi: “Cậu tên là gì?”
“Phong Mang” Phong Mang khiêm tốn đáp.
“Ông Chiến à, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ là chuyên viên phục hồi chức năng riêng của ông. Trong ba tháng tới, tôi sẽ giúp ông có thể đứng lên mà không cần dùng gậy nữa” Giọng nói không nhanh không chậm của Phong Mang, không trầm không bổng, lại toát lên vẻ tự tin và kiêu ngạo vô cùng.
Chiến Đình Vũ gật gù: “Hy vọng cậu đừng khiến tôi thất vọng”
Viện trưởng tự mình làm thủ tục xuất viện cho Chiến Đình Vũ.
Phong Mang và ông ta cùng quay lại biệt thự Ngọc Bích.
Ngày xưa nơi này vô cùng náo nhiệt nhưng bây giờ lại người đi nhà trống.
Chiến Đình Vũ chống gây đứng giữa phòng khách trống không, thở hổn hển một hồi.
“Người đâu, chết đâu hết cả rồi?”
Một người giúp việc cúi đầu, hoảng hốt đi tới: “Ông… ông chủ, có gì dặn dò ạ?”
Giọng nói già nua đó khiến Chiến Đình Vũ phải nhíu chặt mày.
Người giúp việc ở biệt thự Ngọc Bích đều là các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, từ khi nào lại chuyển thành bà già hoa tàn ít bướm, không ai thèm ngó tới này?
Chẳng lẽ Chiến Hàn Quân nghĩ bây giờ ông ta không còn năng lực gì nữa nên chuyển những người giúp việc tệ nhất cho ông ta à?
“Ngẩng đầu lên” Chiến Đình Vũ tức giận quát.
Người phụ nữ nọ run rẩy ngẩng đầu lên, đôi mắt khô khốc dần rưng rưng, đờ đẩn nhìn ông ta.
“Ông chủ?”
“Tại sao lại là bà?” Bóng người Chiến Đình Vũ run lên, suýt chút nữa bất cẩn mà ngã xuống.
Người nọ bước tới vội vàng đỡ ông dậy: “Ông chủ cẩn thận”
Tay Chiến Đình Vũ làm rơi mất cây gậy, năm chặt lấy tay người phụ nữ: “Thúy Hà, là bà sao?”
Người phụ nữ gật đầu, nước mắt như mưa.
Chiến Đình Vũ kinh ngạc nhìn bà, nuốt một ngụm nước bọt, trong giây phút đó, trong lòng ông có trăm mối ngổn ngang, không biết đâu là đẳng cay ngọt bùi.
“Ba mươi lăm năm, tôi cứ tưởng mãi mãi chúng ta cũng không còn gặp lại” Chiến Đình ‘Vũ kích động không thôi: “Không ngờ rằng, đến lúc già, rốt cuộc bà ấy cũng cho bà quay về đây”
Thúy Hà nâng Chiến Đình Vũ ngồi xuống ghế sa lon, rót cho ông một ly trà nóng: “Ông chủ uống nước trước đã”
Chờ tâm trạng của Chiến Đình Vũ bình tính lại, Thúy Hà mới nhẹ nhàng nói: “Ông hiểu nhầm bà chủ Chiến Đình Vũ tức giận nói: “Bà ấy dạy bà nói như thế à?”
Thúy Hà lắc đầu: “Ông chủ, ông hiểu lầm bà chủ thật rồi. Năm đó người ép chúng tôi rời đi không phải là bà chủ mà là mẹ của ông. Bà ấy đưa tôi vào chốn phong trần, tìm người phá hủy cơ thể tôi, phá hủy cả đời tôi”
Nỗi uất hận từng sục sôi là thế, sau khi vật đổi sao dời, giờ đến sức để hận bà cũng không có nữa.
Thúy Hà tiếp tục kể như một con rối, đờ dẫn miêu tả lại câu chuyện như thể nó không hề liên quan gì đến mình: “Năm đó, bà chủ chỉ chịu tội thay mẹ ông mà thôi. Bà chủ sinh ra ở danh môn, kiêu căng tự mãn, ông hiểu lầm bà ấy như vậy, bà ấy cũng không giải thích. Chỉ lén giúp tôi rời khỏi cái nơi ma quỷ đó mà thôi”
“Điều duy nhất mà bà chủ sai là đã quá yêu ông. Nhiều năm như vậy, bà không dám để chúng ta gặp mặt là vì sợ sự xuất hiện của tôi sẽ cướp mất danh phận bà Chiến của bà ấy Thúy Hà cười đau đớn: “Nhưng tôi đâu còn xứng với ông? Bà ấy lo lắng không đâu rồi”
Chiến Đình Vũ khó tin nhìn người phụ nữ trước mắt: “Những gì bà nói là thật sao? Bà ấy chưa bao giờ làm khó bà hả?”
Thúy Hà gật đã nói với tôi rằng, cuộc hôn nhân của bà ấy và “Ông chủ, bà chủ từng ông là cuộc hôn nhân thương mại, bảo tôi đừng hận bà ấy. Tôi… tôi đã từng rất hận, nhưng bây giờ tôi lại không hận nữa, tôi đồng.
cảm với bà ấy, bà ấy còn đáng thương hơn cả tôi, bà ấy yêu một người đàn ông không yêu mình, cuộc đời của bà ấy còn khổ hơn tôi nữa”
Chiến Đình Vũ ngây người như phỗng.
Chấp niệm nhiều năm như vậy là hóa ra sai lầm.
Ông ta vẫn cho răng ông là người bị hại nhất trong cuộc hôn nhân này, nhưng nào ngờ người đó lại chính là bà ấy.