Chương 368:
Nhưng bây giờ giữa hai người còn có chung những đứa nhỏ, cô có thể ép mình rời xa Chiến Hàn Quân nhưng không làm sao ép buộc cô rời bỏ con ruột của mình?
Nghiêm Cách hơi kích động nói: “Tiếp cận cậu ta, con chính là con thiêu thân lao đầu vào lửa. Tự mình chịu diệt vong đó”
Cơ thể Lạc Thanh Du run lên: “Bố, nói cho con biết nguyên nhân đi, nếu không con không thể làm được.
Nghiêm Cách dùng sức vô cùng lớn mới có thể nói ra khỏi miệng: “Trận tai nạn giao thông kia là người nhà họ Chiến muốn thiết kế một bữa tiệc Hồng Môn Yến cho con”
“Con chết chưa được mấy ngày, lập tức truyền tới tin tức Chiến Hàn Quân cưới người †a. Cậu ta muốn cưới cô gái khác nên gọi con tới thủ đô, việc này không phải cậu ta muốn hại con hay sao?”
Cơ thể Lạc Thanh Du lung lay như sắp đổ, thì ra anh… cô gái anh thích không phải là cô.
“Nếu như không phải tính tình Mặc Hàn cứng rắn, chạy tới nhà họ Chiến cãi lộn muốn cậu †a trả mạng lại cho con. Cũng khó có được thấy cảnh nhà họ Chiến chó gà không yên, nhà họ Chiến vì vậy mới đành hủy hôn lễ của cậu ta”
“Hừ! Nói tới cùng, cậu ta cũng chỉ là một con rùa đen rụt đầu. Sau khi con chết, cái cây †o như nhà họ Chiến lại không dám ra mặt đối mặt với chúng ta. Cho tới khi sau khi an táng con xong cũng không bỏ được trốn luôn việc tới tiên con một đoạn đường”
“Nhiều năm như vậy rồi, họ cũng chưa hề tới khu nghĩa địa thấp cho con một nén nhang”
Lạc Thanh Du cảm thấy như bị dao khắc lên, từng dao từng dao chém lên người mình.
Thì ra anh không chỉ chán ghét Lạc Thanh Du mà còn chán ghét Nghiêm Linh Trang sao?
Cô thật sự ngu ngốc mà, cả hai đời đều nhìn không ra tâm tính của anh.
Lạc Thanh Du bò dậy khỏi mặt đất, vẻ mặt có hơi điêu tàn, nhưng sau đó lại cười vô cùng sáng sủa lại.
“Cảm ơn bố. Cảm ơn vì đã để con thấy rõ bộ mặt của anh”
Nghiêm Cách hơi không yên lòng nhìn qua Lạc Thanh Du: “Sau này con muốn làm thế nào? Muốn trở lại bên cạnh cậu ta sao?”
Lạc Thanh Du nhìn qua gương mặt tái xanh của Nghiêm Cách, cười ra tiếng: “Bố, người yên tâm đi, Linh Trang vì yêu mà có thể hy sinh đã chết rồi”
“Con tiếp cận anh chỉ đơn giản là vì Nghiêm thị mà thôi.”
Lạc Thanh Du đi về phía cửa, bất chợt nhớ tới điều gì đó quay đầu lại nói tiếp: “Bố, anh ta đã ném ra một cành ô liu, nguyện ý hợp tác với Nghiêm thị để quay kịch bản Tinh Nguyệt thì chúng ta cứ đồng ý với anh ta đi”
Cuối cùng cô còn bổ sung thêm một câu: “Gái đó là do anh ta thiếu nợ chúng ta”
Nghiêm Cách bình thản nhìn qua Linh “Trang, khó trách ông cụ nói cô là người kinh doanh giỏi nhất của nhà họ Nghiêm. Điểm hám lợi này cô khá giống với Chiến Hàn Quân.
Chỉ là Nghiêm Cách vẫn còn lo lắng.
Nghiêm Cách mất tinh thần cũng không vui sướng mấy, con gái cưng của ông ta sao có thể đứng giữa thương trường chém giết cùng hai nhà Chiến – Bạch cơ chứ?
Lạc Thanh Du rời đi, cô điều chỉnh lại tâm tình của mình, gọi taxi, bình thản đi tới vườn hoa Nhật Lịch.
Dường như tất cả đều không có chuyện gì Xảy ra.
Chiến Anh Nguyệt đứng ở cổng nhìn thấy Lạc Thanh Du thì giơ tay la lên: “Chị dâu, cuối cùng chị cũng tới”
Từ trên xe taxi Lạc Thanh Du đi xuống, vẻ mặt mang theo nụ cười xin lỗi nói với Chiến Anh Nguyệt: “Xin lỗi Anh Nguyệt. Chị tới chậm rồi?
Anh Nguyệt cười vô cùng bí hiểm: “Chị tới chậm cũng không sao, em chỉ sợ chị không tới thôi. Chị dâu, em muốn đi hẹn hò. Em có thể để anh ấy chờ em nhưng em không thể vắng mặt trong lần hẹn hò này”
Lạc Thanh Du có hơi ngoài ý muốn, tò mò hỏi: “Người kia là dạng con trai thế nào? Nhìn xem em mừng rỡ ra sao kìa..”
Anh Nguyệt ôm Lạc Thanh Du, nói nhỏ bên tai của cô: “Nghiêm Mặc Hàn”
Cả người Lạc Thanh Du cứng lại.
Anh Nguyệt lại không tim không phổi vui sướng như đứa nhỏ nói: “Chị dâu, dù sao cũng là do tình duyên của em và anh ấy vẫn không dứt. Cho nên anh ấy chủ động tới tìm em. Anh ấy gọi điện thoại cho em, để em đi gặp anh ấy.
Nên em mới đi”
Anh Nguyệt vui vẻ rời đi.
Lạc Thanh Du lại cảm thấy vô cùng lo lắng.
Mặc Hàn hận nhà họ Chiến thấu xương sao anh lại chủ động trêu chọc Anh Nguyệt chứ?
Cuối cùng là anh ấy muốn làm cái gì?