Mục lục
Truyện Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé Lạc Thanh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 872: Yêu anh thành nghiện

Nghiêm Mặc Hàn khinh thường nhìn Dư Nhân: “Sau này em gái tôi mỗi ngày đều làm mưa làm gió, anh có thể chịu được không?”

Nghiêm Linh Trang vung nằm đấm về phía Nghiêm Mặc Hàn: “Nghiêm Mặc Hàn, anh đang nói nhảm gì vậy?”

Dư Nhân nghĩ đến cảnh Nghiêm Linh Trang tác oai tác quái với mình, lỗ tai bắt đầu nóng lên.

Nghiêm Mặc Hàn tức giận mảng: “Em đánh anh làm gì? Anh đang giúp em bỏ hoa đào. Mẹ kiếp. Sao em không biết tốt xấu như vậy? Từ nhỏ đến lớn, em trêu chọc hoa đào thối còn ít sao? Không phải là anh trai giúp em cắt đút à?”

Nghiêm Linh Trang càng tức giận hơn: “Thảo nào từ nhỏ đến lớn, em chưa từng nhận được một bức thư tình nào, lễ tình nhân cũng không được nhận được hoa hồng. Hóa ra đều là do anh dở trò quỷ.”

€ó lẽ vì từ nhỏ cô không có duyên với đàn ông nên cô mới càng trân trọng duyên phận của mình với Chiến Hàn Quân hơn. Cô coi anh như một vị thần, cho nên cô yêu anh thành nghiện.

Bây giờ cô bị Chiến Hàn Quân vứt bỏ, cô mới đau đớn đến mức thở không nổi.

Nghiêm Mặc Hàn bị em gái đánh phải thú nhận: “Chính là Chiến Hàn Quân yêu cầu anh làm như thế”

Nghiêm Linh Trang chết lặng.

Thì ra từ ngày nhìn thấy anh, cả đời này cô đã định không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh.

Nghiêm Mặc Hàn vươn tay vẫy vẫy trước mặt Nghiêm Linh Trang, sau đó kéo Nghiêm Linh Trang đang ngay ngốc lại chỗ cũ, trấn an nói: “Được rồi, được rồi. Em muốn thư tình thì anh sẽ tặng tất cả thư tình anh đã sưu tầm lại cho em.”

Khi nhắc đến bức thư tình của mình, Nghiêm Mặc Hàn tỏ vẻ đau lòng: “Những bức thư tình của anh sẽ không ít hơn của em.

Hơn nữa chúng đa dạng phong phú, sẽ khiến em hài lòng.”

Lúc này Nghiêm Linh Trang mới bỏ qua.

Dư Nhân nhìn hai anh em tương thân tương ái, xoa cằm ghen tị nói: “Haiz, nếu tôi có được một người anh em thân thiết như vậy thì tốt biết mấy?”

Nghiêm Mặc Hàn nhìn chằm chằm vào.

Dư Nhân: “Mẹ kiếp, anh là độc đinh à? Vậy thì thật tốt. Dù anh là một người tàn tật hay phá gia chỉ tử, cũng sẽ không có ai tranh giành gia sản với anh.”

Dư Nhân nói: “Không có anh chị em nào cùng bố cùng mẹ, nhưng lại có vô số anh chị em cùng bố khác mẹ”.

Nghiêm Mặc Hàn đồng tình với anh ta: “Vậy thì anh thảm rồi.”

Dư Nhân nhún vai, lãnh đạm nói: “Gia huấn của nhà họ Dư chúng tôi là kiếm tiền không phải bản lĩnh, mà sử dụng tiền mới là bản lĩnh.”

Nghiêm Mặc Hàn nuốt nước miếng: “Đại ca, anh có muốn tôi bái kiến anh không?”

Dư Nhân cười một cách cổ quái và thần bí.

Nghiêm Linh Trang nằm lấy lỗ tai Nghiêm Mặc Hàn: “Anh có thể có chút tiến bộ không?”

Nghiêm Mặc Hàn hét lên: “Chẳng phải có một vĩ nhân đã nói sao, mặc kệ là mèo đen hay mèo trắng, bắt được chuột đều là mèo tốt. Em quan tâm anh kiếm tiền thế nào làm gì, miễn là anh có thể kiếm tiền là được rồi.”

Nghiêm Linh Trang kêu lên: “Em chỉ nghe nói phụ nữ ôm đùi. Chứ em chưa nghe qua đàn ông ôm đùi. Nghiêm Mặc Hàn. Anh đem mặt mũi nhà họ Nghiêm chúng ta vứt sang tận Thái Bình Dương rồi.

Nghiêm Mặc Hàn nói hiểu biết. Bây giờ đàn ông ăn cơm mềm rất nhiều. Nhà chúng ta không phải có sẵn một người sao?”

Ánh mắt của Nghiêm Mặc Hàn đang liếc về phía chú rể Nghiêm Hiểu ở phía xa.

Nghiêm Linh Trang thực sự bị anh ta tức chết rồi.

Nghiêm Mặc Hàn bắt đầu mặc sức tưởng tượng: “Khi nào có tiền, anh sẽ dùng vàng dát vàng đường cho em, để khi em kết hôn, tất cả khách mời đều bị mù mắt.”

Nghiêm Linh Trang không nói nên lời: “Chờ khi anh có tiền, trước hết hãy nghĩ về đám cưới của mình trước.”

“Đó là em thiếu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK