Chương 1273: Muốn gì
Dư Sinh tức giận nói: “Đừng có mà giở trò bí ẩn ở đây nữa. Tôi cảnh cáo cậu, mau nói tin mà Dư Nhiên muốn cậu báo giúp cho.
chúng tôi ra, nói xong thì mau cút cho tôi.”
Chiến Hàn Quân thực sự tin rằng sau khi anh mất đi giá trị lợi dụng thì ông cụ Dư sẽ để anh rời khỏi đây.
Chiến Hàn Quân đã đùa giỡn với Dư Sinh một lúc rồi, khiến một người đàn ông vốn đang giả vờ hiền lành tốt bụng trở nên nóng nảy. Chiến Hàn Quân cũng biết là đã đến lúc.
phải dập lửa cho ông ta. Sau đó anh nói ra những điều mờ mịt: “Hôm qua bọn tôi ở khách sạn Hoa Đô, và đã may mắn được hữu duyên với Cậu chủ Dư Nhiên”
Dư Sinh nheo mắt lại, cố gắng lật tẩy.
những lời nói dối của anh: “Dư Nhiên nhà tôi đang ốm nặng nằm trên giường, không thể nào cử động được, không lẽ cậu hữu duyên với nó trên giường sao?”
Chân mày của Chiến Hàn Quân giật giật, trí tưởng tượng của ông già này cũng phong phú thật đấy.
“Chuyện này nói ra thì dài lầm. Đêm qua khi bọn tôi vừa đến phía bắc của Hoa Đô, cơ thể cảm thấy rất khó chịu vì thời tiết lạnh giá ở đây nên đã nghĩ đến việc uống rượu để giữ ấm cơ thể. Ai biết rằng có một người anh em tửu lượng vô cùng kém, vừa uống vài ngụm rượu hoa đào liền say đến nỗi có chút không thể kiềm chế được, la hét lớn khiến những người thuê phòng ở tầng dưới không chịu được…
Dư Sinh có chút không nhẫn nại, vẫy tay với anh: “Ông đây không muốn nghe cách chuyện các cậu hữu duyên với nhau như thế nào. Cậu chỉ cần đơn giản nói cho tôi biết, Dư Nhiên nhà tôi như thế nào rồi?”
“Đã chết rồi” Chiến Hàn Quân ung dung nói.
Dư Sinh ngẩn người ra, câu trả lời này thật sự rất đơn giản và rõ ràng.
“Chết như thế nào?”
“Bị bệnh chết hoặc là bị người ta giết.
Chiến Hàn Quân vẫn nói một cách đơn giản.
Dư Sinh lo lắng nói: “Cậu không thể nói thêm vài chữ sao?”
Như ý ông ta muốn, Chiến Hàn Quân nói thêm vài chữ: “Bị bệnh chết hoặc là bị người 1a giết, còn phải chờ xác định”
Dư Sinh không nói nên lời: “Được rồi, theo nhịp điệu của cậu, kể cho tôi nghe chỉ tiết quá trình từ khi cậu và Dư Nhiên nhà tôi hữu duyên đến khi nó xảy ra chuyện đi.”
Chiến Hàn Quân nói: “Tối hôm qua thuộc hạ của anh ấy đã đến gõ cửa phòng tôi, bảo chúng tôi nhỏ tiếng một chút. Đừng làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cậu ấy”
Dư Sinh nhìn Chiến Hàn Quân với ánh mắt sắc bén như dao. “Nửa đêm mà cậu còn dám quấy rầy giấc ngủ của Dư Nhiên nhà tôi sao?” Đầu tiên ông ta sẽ nhớ kỹ điều này!
Chiến Hàn Quân thờ ơ, tự động nói tiếp: “Sáng sớm hôm nay bọn tôi nghe thấy tiếng khóc than ở bên dưới. Xuất phát từ sự nhân đạo của bọn tôi, tôi xuống lầu xem thử. Cũng vì tôi đi xuống nên thuộc hạ của cậu ấy đã nhìn trúng tôi, nhờ tôi đến đây báo tin cho.
mọi người.”
Hàng lông mày của Dư Sinh giật giật, cách kể chuyện của anh chàng này khiến ông ta không dám tâng bốc. Gì mà hữu duyên trên giường, gì mà nhìn trúng, thật sự khiến người ta chán ghét.
“Hết rồi sao?”
Chiến Hàn Quân gật đầu Dư Sinh bị tin tức khủng khiếp về cái chết của cháu trai mình đả kích đến nỗi đứng không vững, cơ thể tức giận run lên vì sự đùa giỡn của Chiến Hàn Quân. Bị đả kích lớn như.
vậy, bây giờ ông ta chỉ muốn tìm cho mình một lối thoát…
“Người đâu, đến khách sạn Hoa Đô ngay lập tức, đưa Dư Nhiên về đây. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác”
“Vâng!” Người hầu nghe lệnh.
Khi Chiến Hàn Quân nói ra hết, dường như anh đã mất hết giá trị lợi dụng Ánh mắt Dư Sinh dán chặt vào khuôn mặt bình tĩnh và anh tuấn của Chiến Hàn Quân, ông ta bị nụ cười vô hại của anh làm cho tức giận. Nhanh chóng chỉ tay vào Chiến Hàn Quân rồi hét lên: “Trói cậu ta lại cho tôi.
Tôi muốn lột da, uống máu của cậu ta!”
Những lời này vừa dứt, Linh Trang sợ hãi đứng lên.
Ánh mắt Chiến Hàn Quân thoáng có chút lo lắng, nẵm lấy tay Linh Trang, nói: “Đừng lo lắng, em cứ ngồi xuống đi”
Linh Trang bối rối ngồi xuống.
Ở bên kia, Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt sợ hãi ôm chặt lấy nhau.
Đôi mắt chỉ dám nhìn thẳng.
Quan Minh Vũ mang dáng vẻ chuẩn bị sức lực đợi lệnh chiến, đôi mắt như hùng ưng khoá chặt vào Dư Sinh.
Chiến Hàn Quân chậm rãi đứng lên sau đó trách móc Dư Sinh: “Ông Dư à, làm phiên ông hãy nhỏ tiếng lại một chút, Linh Trang nhà tôi là một người rất nhát gan đấy”