Chương 1317: Bởi vì anh không xứng
Nhân viên bán hàng có chút kinh ngạc: “Sao anh biết bánh này không phải là ý tưởng của tôi?”
Chiến Hàn Quân quay lại, kích động nói: “Mau nói cho tôi biết, có phải một cô giáo mù dạy cậu làm bánh này không hả?”
Nhân viên cửa hàng lắc đầu nói: người đàn ông chỉ tôi làm”
Nháy mắt Chiến Hàn Quân ảm đạm, thì ra là anh nhầm lẫn.
Nhân viên cửa hàng nhân cơ hội đẩy mạnh lượng tiêu thụ của bánh ngọt của cậu: “Thưa ngài, tôi thấy ngài có vẻ rất thích chiếc bánh này, không bằng ngài mua một cái thử xem thế nào?”
“tà một Nhân viên gói bánh ngọt lại cho anh, sau khi quẹt thẻ thanh toán thì Chiến Hàn Quân cầm bánh rời đi.
Bông tuyết bay lất phất, đậu trên những sợi tóc bồng bềnh của Chiến Hàn Quân, làm cho mái tóc xoăn nhẹ của anh được nhuộm chút sương trắng, tăng thêm khí chất vương giả nhưng kiềm nén chút u buồn và tang thương của anh.
Bước chân của anh nặng như chì, bước nông bước sâu đạp trên nền tuyết trắng. Anh biết rõ Quan Minh Vũ và Phong Mang vẫn đi theo phía sau lưng anh, anh không muốn bọn họ chứng kiến một mặt chật vật không chịu nổi này của mình, sau khi rẽ ngang rẽ dọc ở vài cái ngã tư đường thì thành công bỏ rơi bọn họ.
Từng hạt từng hạt tuyết thi nhau rơi xuống Chiến Hàn Quân vươn tay, tiếp được một phiến bông tuyết, nhìn thấy chúng dần tan ra trong tay mình, trong lòng anh lại vô cớ buồn bã Linh Trang không phải là một bông tuyết!
Cô không giống như một bông tuyết, sẽ không biến mất trước mặt anh như vậy. Anh cố gắng bắt những bông tuyết lại, muốn giữ lấy chúng.
Cách đó không xa, một chàng trai trẻ đang dừng chân nhìn anh.
Ánh mắt của chàng trai trẻ rơi xuống hộp bánh ngọt trên tay Chiến Hàn Quân, cặp mắt đào hoa bỗng trào ra lạnh giá như băng tuyết.
Tên xấu xa này không xứng đáng có được bánh ngọt do cậu thiết kế.
Cậu tuột một chiếc phi tiêu nhỏ và tinh xảo ra khỏi tay áo, sau đó ném thẳng vào bàn tay đang cầm hộp bánh.
Kỹ thuật ném phi tiêu của cậu được mệnh danh là bách phát bách trúng.
Hộp đựng bánh bị phi tiêu cắt ra, chiếc bánh rơi thẳng xuống đất, vỡ thành một đống phomai đủ loại màu sắc.
Chiến Hàn Quân đưa tay lên nhìn, nhìn chuôi phí tiêu còn lưu lại trên cánh tay, nhẹ nhàng lắc nó rớt xuống đất.
Sau đó bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt sắc như ưng nhìn chằm chằm vào cậu thanh niên.
“Muốn chết hả” Chiến Hàn Quân rít ra ba chữ từ kẽ răng.
Lạnh giá trong đôi mắt đào hoa kia càng rõ ràng, nằm đấm dưới tay áo bất giác siết chặt.
Trong đầu vang lên một giọng nói không chút độ ấm.
Người nam nhân này là một thượng tướng hết thời, giết anh ta, coi như vì cha báo thù.
Bỗng nhiên, dưới chân chàng trai trẻ vẽ ra một độ cong có tính toán. Đá tung một đống tuyết vào không trung, che khuất tâm mắt của Chiến Hàn Quân.
Cơ thể Chiến Hàn Quân lùi ra sau, hai chân trượt trên tuyết, lưu lại hai khe rãnh thật sâu.
Chàng trai trẻ tung người nhảy lên, năm đấm hướng thẳng vào đầu Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân cong người đến cực hạn, ngay khi nằm đấm gần chạm đến đầu thì anh nhanh chóng xoay tròn cả người về bên phải, tránh thoát công kích của chàng trai trẻ.
Sau một đòn đánh như một chú cá chép xinh đẹp, thân hình thon dài vững chắc của anh đứng lên thẳng tắp.
Chàng trai trẻ thừa thẳng xông lên, một cước đá xoáy 540 độ, thân thể treo lơ lửng giữa không trung, hai chân tựa như một cây.
kéo to vô hình chuẩn bị kẹp lấy cổ Chiến Hàn Quân.
Hai tay Chiến Hàn Quân nhanh chóng bắt lấy mắt cá chân thiểu niên, dùng sức đẩy mạnh một cái, cả người cậu run lên như vừa mới bị một dòng điện chạy qua.
Cơ thể chàng trai trẻ linh hoạt như rắn, đột nhiên xoay người xuống, chui qua hai chân Chiến Hàn Quân, chàng trai trẻ này mạnh đến mức Chiến Hàn Quân buộc phải dùng sức lực tương đương để đối khác.
Vì thế, hai thân ảnh cường tráng khó phân quay cuồng đứng dậy từ đống tuyết.
“Vì sao muốn phá hư bánh của tôi?”
Chiến Hàn Quân chất vấn.
Chàng trai trẻ trả lời: “Bởi vì anh không xứng”
Chiếc Hàn Quân lạnh lùng.
“Cậu muốn chết à”