Chương 650: Cặp bố mẹ cặn bã
“Dừng tay!”
Điền Cốc Nông kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Nghiêm Linh Trang đang mặc một chiếc váy màu đỏ dài đẹp đến mức như một tiên nữ hạ phàm xông vào.
“Chị Linh Trang, chị đến thật là tốt quá”
Anh Nguyệt khóc vì sung sướng.
Nghiêm Linh Trang tung một đá vào Điền Cốc Nông khiến anh ta bổ nhào xuống đất rồi nhặt sợi dây thừng trên chiếc bàn thấp để trói chặt Điền Cốc Nông. Các hành động liền mạch như nước chảy mây trôi.
“Dám bắt nạt Chiến Anh Nguyệt nhà tao, Điền Cốc Nông, mày mượn lá gan của thắng nào?” Linh Trang đá và đánh anh ta.
Chiến Anh Nguyệt nói: “Chị Linh Trang, mặc quần áo cho em. Để em tự xử lý hăn ta.
Nếu hôm nay chị đây không diệt được mày thì chị đây sẽ không mang họ Chiến”
Nghiêm Linh Trang đi đến bên giường, nhìn thấy Anh Nguyệt bị lộ nửa thân trên, cô không nhịn được vươn tay véo nơi kiêu hãnh của cô ấy, tặc lưỡi khen ngợi: “Cảm giác thật tốt, khó mà trách tên cặn bã kia nhớ thương”
Chiến Anh Nguyệt không nói nên lời, yếu ớt nói: “Chị còn dê xồm hơn thằng cặn bã đó”
Nghiêm Linh Trang mặc áo lót và quần áo vào cho cô ấy, tiện tay “ăn vụng” một ít trên người cô ấy.
*To như vậy, ngay cả chị cũng cảm thấy ghen tị”
“Dám cho em nhìn của chị không?” Chiến Anh Nguyệt hỏi Nghiêm Linh Trang cười nói: “Chị không to bằng của em”
“Vậy thì chị nên bắt anh trai em chăm chỉ hơn” Chiến Anh Nguyệt trêu chọc.
Linh Trang nói: “Anh ấy đã làm việc rất chăm chỉ”
Chiến Anh Nguyệt bĩu môi: “Mẹ kiếp, vừa mới hàn gắn lại với anh của em mà đã hiến dâng mình rồi à?”
Nghiêm Linh Trang tức giận nói: “Em còn không biết xấu hố mà nói à? Nếu không nhờ chai rượu của em thì đêm nay chị đã không mất giá như thế. Chị đã vắt kiệt anh trai em rồi, còn không biết ngày mai sẽ giải thích thế nào với anh ấy đây”
Chiến Anh Nguyệt nói: “Giải thích cái gì?
Anh trai em được lợi rồi mà còn đòi hỏi à?”
Linh Trang đỡ Chiến Anh Nguyệt dậy, Chiến Anh Nguyệt cầm dao găm nhìn Điền Cốc Nông giận dữ: “Điền Cốc Nông, dáng người của bà đây rất đẹp đúng không?”
Điền Cốc Nông sợ đến mức tè ra quần: “Cô Nguyệt, tôi đã sai rồi. Xin hãy tha thứ cho tôi, tôi thề, sẽ không bao giờ quấy rối cô nữa”
Nghiêm Linh Trang nhìn Chiến Anh Nguyệt, tra hỏi Điền Cốc Nông: “Muốn chúng tôi thả cậu ra cũng được, nhưng cậu phải nói thật là ai đã xúi giục cậu làm việc này? Ai đã giúp cậu vào được Phong Nguyệt Tiểu Trúc?”
Điền Cốc Nông tỏ vẻ khó xử.
Chiến Anh Nguyệt giẫm lên đũng quần của Điền Cốc Nông: “Không nói thì bà đây phế anh”
Nhờ sức lực của cô ấy còn chưa hoàn toàn bình phục, nếu không thì Điền Cốc Nông sẽ vô sinh thật.
Điền Cốc Nông sợ hãi trước sự hung dữ của Chiến Anh Nguyệt, anh ta vốn được nuông chiều từ bé nên rất sợ đau, lập tức cầu xin tha thứ: “Tôi nói tôi nói”
Thế rồi anh ta nói với họ về mục đích của chị gái mình khi xúi giục anh ta theo đuổi Chiến Anh Nguyệt.
“Chị tôi muốn tôi “gạo nấu thành cơm” với cô. Chị ấy nói răng ông Kiên sẽ làm chủ cho tôi, hứa gả cô cho tôi. Sau này nhà họ Điền và nhà họ Chiến là người một nhà, có thể cùng nhau đối phó với Á Châu”
Anh ta bỏ qua đoạn tập đoàn Điền Thị muốn thôn tính tập đoàn Chiến Thị.
Sau khi Nghiêm Linh Trang và Chiến Anh Nguyệt lẳng nghe, họ chỉ cảm thấy thất vọng.
Chiến Bá Kiên và Điền Ngọc Mễ đã cùng chiến đấu chống lại Á Châu, nhưng lại hy sinh con gái ruột là Chiến Anh Nguyệt.
Chiến Anh Nguyệt đã bị tổn thương nặng nề sau khi nghe điều đó: “Bố tôi, làm sao ông ta có thể làm điều này với tôi và anh ấy chứ?”
Điền Cốc Nông líu ríu nói: “Hai chị gái xinh đẹp, tôi đã nói sự thật rồi, hai người có thể thả tôi đi chưa.”
Nghiêm Linh Trang cảm thấy rằng loại vấn đề này có liên quan đến danh dự của Chiến Anh Nguyệt và không muốn làm ầm ï lên. Cô cảnh cáo Điền Cốc Nông một vài lời và để anh ta đi.
Chiến Anh Nguyệt chán nản ngã xuống giường, cô ấy đang rất sốc.
Nghiêm Linh Trang tốt bụng xoa dịu cô ấy: “Chiến Anh Nguyệt, đừng buồn, không phải chỉ là gặp một cặp bố mẹ cặn bã thôi sao. Chị cũng đã từng gặp!”
Chiến Anh Nguyệt nhìn Nghiêm Linh Trang đang cởi mở, nhớ rằng khi chị ấy là Lạc Thanh Du, chị ấy cũng từng không được bố mẹ yêu thương, cũng hèn mọn thấp bé như một ngọn cỏ giữa đời. Nhưng chị ấy lại kiên cường đến mức không bao giờ chịu cúi đầu.
Được Nghiêm Linh Trang khuyến khích, Chiến Anh Nguyệt đột nhiên khai sáng.
“Chị Linh Trang, tối nay ngủ với em đi, nói chuyện cho vui”
Nghiêm Linh Trang nằm xuống bên cạnh cô ấy với cả bộ váy lễ phục trên người: “Được rồi. Nói chuyện gÏ?”
“Chị nghĩ xem vì sao bố em lại nhắm đến anh của em?”