Chương 541
“Linh Trang, chúng ta kết hôn đi! Thật sự là anh không thể chờ đợi nổi dù chỉ một phút”
Giọng nói nỉ non đầy đau khổ của Chiến Hàn Quân truyền đến.
Chiến Quốc Việt liếc trắng mắt nhìn bé Tùng: “Em nghe thấy chưa! Người phụ nữ mà bố thích tên là Linh Trang. Trước khi mẹ trở về, hầu như mỗi ngày bố đều nhớ đến Nghiêm Linh Trang. Ông ấy vẽ hình của cô ấy, nghe bài hát của cô ấy, hơn nữa chỉ cần nghĩ đến Nghiêm Linh Trang thì bố sẽ cười rất vui vẻ”
Gương mặt thanh tú của bé Tùng hiện lên sự mất mát: “Thì ra bố lại thích người phụ nữ Nghiêm Linh Trang này đến vậy. Vậy chẳng phải mẹ của chúng ta rất đáng thương.”
Chiến Quốc Việt không nói nên lời: “Mẹ không đáng thương. Ít nhất bố đã vì mẹ mà mạnh mẽ giấu đi tình yêu của mình với Nghiêm Linh Trang. Hơn nữa, thật ra bố đối xử với mẹ cũng rất tốt”
Lúc này lại nghe thấy Chiến Hàn Quân nói mơ. “Cho dù em là Lạc Thanh Du hay là Nghiêm Linh Trang, quan trọng là… Người đó là em, tên là gì, vẻ bề ngoài như thế nào, thật ra anh đều không quan tâm. Anh chỉ rất nhớ rất nhớ quãng thời gian tốt đẹp đã qua lúc chúng ta ở bên nhau không lo không nghĩ gì cả. Em quay về đi, có được không?”
Chiến Quốc Việt trợn to mắt.
Bé Tùng nghỉ ngờ nói: “Bố thích hai người phụ nữ hả? Đây có phải là người đàn ông rác rưởi bắt cá hai tay trong truyền thuyết không?”
Chiến Quốc Việt trừng bé Tùng: “Đồ ngốc Ý của bố là Nghiêm Linh Trang chính là Lạc Thanh Du, Lạc Thanh Du chính là Nghiêm Linh Trang”
‘Vẻ mặt bé Tùng lộ vẻ vui mừng: “Cho nên mẹ của chúng ta không phải là kẻ thứ ba đúng không?”
Chiến Quốc Việt giống như trút được gánh nặng: “Như vậy thì thật là tốt”
Chiến Quốc Việt đi đến bên giường, gọi to mấy tiếng: “Bố ơi”
Bé Tùng kêu lên thất thanh: “Mặt của bố đỏ quá, bố phát sốt rồi”
“Ừ” Chiến Quốc Việt gật gật đầu, đáy mắt hiện lên một sự lạnh lùng như băng “Em đi tìm thuốc hạ sốt cho bố” Bé Tùng bắt đầu lục tung các chỗ lên.
Chiến Quốc Việt không nói nên lời, thở dài: “Bé Tùng, bố không bị bệnh”
Bé Tùng lùi về sau: “Vậy tại sao mặt của bố lại đỏ như vậy?”
“Bởi vì ông ấy xấu hổ. Sự rối loạn này không phải bị sốt như thế kia đâu” Chiến Quốc Việt nói Bé Tùng vẫn ngơ ngác không hiểu gì Chiến Quốc Việt đã nói mấy câu ở bên tai bé Tùng, thẳng thần giải thích rõ ràng sáng tỏ hơn: “Bố bị người phụ nữ kia bỏ thuốc, chỉ có phụ nữ mới có thể giúp ông ấy giải tỏa sự đau khổ bây giờ”
Bé Tùng giống như hiểu ra gì đó, tràn ngập sùng bái nói với Chiến Quốc Việt: “Chiến Quốc Việt, làm sao anh lại biết rõ chuyện này thế?”
Chiến Quốc Việt nuốt một ngụm nước bọt, nếu như có thể, cậu cũng không hy vọng bản thân mình học được những mánh khóe xấu xa này.
Chiến Quốc Việt nói: “Đại khái là gần mực thì đen” Trong mắt đột nhiên hiện lên một sự đau khổ.
Bé Tùng trở nên khó xử nói: “Vậy chúng ta biết tìm đâu ra một người phụ nữ cho bố đây?”
Chiến Quốc Việt cũng rất lúng túng Hai đứa bé không có kinh nghiệm, lại sợ bố bị khó chịu. Do dự mất một lúc.
May là hương thảo trong phòng nhạt bớt đi, ý thức của Chiến Hàn Quân cũng dần quay lại. Mở mắt ra đã thấy hai khuôn mặt giống nhau như đúc đang lo lăng nhìn anh.
“Bố, bố có chỗ nào không ổn không?”
“Đỡ bố dậy đi.”
Chiến Hàn Quân giơ tay lên, Chiến Quốc Việt cố gắng hết sức kéo anh dậy.
Nhưng Chiến Hàn Quân không có sức lực chống đố, tất cả trọng lực đều rơi hết lên tay Chiến Quốc Việt, cơ bản Chiến Quốc Việt không có cách nào kéo anh dậy được.
“Để cho em” Bé Tùng đẩy Chiến Quốc Việt ra, hai tay cậu ôm lấy tay Chiến Hàn Quân, đã kéo Chiến Hàn Quân dậy.
Chiến Quốc Việt sợ ngây người Cậu bày ra vẻ mặt tán thưởng đối với võ công của bé Tùng.
Chiến Quốc Việt nhanh chóng dùng gối đầu đệm sau lưng bố, để đê phòng ông ấy sẽ lại ngã xuống.