Chương 1428: Nói cho anh biết
Chiến Quốc Việt đứng yên tại một chỗ, suy nghĩ xem cậu nên làm như thế nào mới khiến cho Bé Tùng tin tưởng cậu, Yêu Nghiệt chưa chắc đã là người trong sạch như những gì mà cậu ấy đã thấy được?
Chiến Quốc Việt nghĩ răng chỉ có thể khiến cho Bé Tùng hoàn toàn thoát ra khỏi sự mê hoặc của quân tình điện thì Bé Tùng mới bằng lòng trở về nhà.
“Vậy thì em hãy thành thật nói cho anh biết, rốt cuộc trong bốn năm nay làm sao em lại đến đây từ quân tình điện được chứ?”
Trong đầu của Chiến Quốc Việt hiện lên một suy nghĩ táo bạo, có lẽ cậu nên tự mình đi đến quân tình điện một chuyến, tìm kiếm bằng chứng phạm tội của Yêu Nghiệt.
Khi đối mặt với những bằng chứng sắt thép, Bé Tùng sẽ không ngang bướng đến như vậy, cậu ấy sẽ có thể suy nghĩ lại và trở về nhà. Đến lúc đó, cả gia đình bọn họ sẽ có thể giống như với trước đây vậy, sống với nhau một cách vui vẻ hạnh phúc.
Bé Tùng vì muốn Chiến Quốc Việt tin vào sự trong sạch của cậu ấy, tin vào sự trong sạch của quân tình điện, cuối cùng quyết định không hề giấm giếm nữa.
Bọn họ ngồi lên một chiếc ghế đá ở trong rừng tre, Bé Tùng thì thào mà nói với Chiến Quốc Việt: “Khi em vừa đến quân tình điện, em cũng giống như anh vậy, em cực kỳ căm hận bố nuôi. Em hết sức đề phòng đối với quân tình điện. Vì vậy, khi bố nuôi để cho em tham gia vào quân tình điện, em cực kỳ bài xích đối với chuyện này. Em nghĩ rằng chắc chắn bố mẹ sẽ đến đón em về nhà.
Nhưng mà…..”
Vẻ mặt của Bé Tùng trở nên buồn bã “Em đã cực khổ đợi hai năm cũng không thể đợi được mọi người. Ngôi nhà ở trong ký ức của em cũng dần dần trở nên mơ hồ hẳn đi.
Hơn nữa những người chị của quân tình điện chăm sóc em, quan tâm em giống như người nhà vậy, từ trước đến giờ bố nuôi cũng không hề ép em làm những chuyện mà em không thích, em đã cảm nhận được sự ấm áp của quân tình điện. Khi em nhận ra được mình đã có tình cảm với quân tình điện, em liền giống như một linh hồn đang lạc lối bị kẹt giữa nhà và quân tình điện mà không ngừng vẫy vùng.
Chiến Quốc Việt, anh có thể hiểu cho sự đau khổ của em không?
Tuy rằng em không phải là người của quân tình điện thế nhưng mỗi lần nhìn thấy các chị đi ra ngoài làm nhiệm vụ, em cũng sẽ lo lắng cho các chị. Nếu như có đặc vụ chết ở bên ngoài….. Trong lòng của em sẽ cảm thấy áy náy và tự trách. Em nghĩ rằng, rõ ràng là em có thể bảo vệ bọn họ, chính vì em cố chấp với việc về nhà vì vậy mới thấy chết không cứu đối với bọn họ Cuối cùng em cũng thuyết phục bản thân rằng hãy quên đi nhà, quên đi các người, chấp nhận sự sắp xếp của số phận và tham gia vào quân tình điện. Kể từ đó, em liền xem quân tình điện như ngôi nhà của em vậy.
Chiến Quốc Việt, các người hãy tha cho em đi!” Bé Tùng cầu xin trong sự bất lực.
Lúc này, Bé Tùng cảm thấy linh hồn của chính mình lại bị kẹp giữa nhà và quân tình điện, cậu ấy cảm thấy rất khó chịu.
Con ngươi sâu thẳm như đáy biển của Chiến Quốc Việt lóe lên ánh nước lấp lánh, cậu không muốn để cho Bé Tùng nhận thấy biểu cảm chua xót của cậu, liền xoay đầu qua và nhìn về khoảng không ở bên ngoài rừng tre.
“Bọn họ….. đối với em, tốt đến mức nào?”
Bé Tùng nói: “Khi em vừa đến quân tình điện, có lẽ là bởi vì cảm thấy quá sợ hãi đối với môi trường xa lạ. Vì vậy thường xuyên bị bệnh phát sốt. Chị cả sẽ nửa bước không rời mà chăm sóc em, hát cho em nghe, kể chuyện cho em, xua tan đi nỗi sợ của em”
Khi nhắc đến chị cả dịu dàng và hiền lành, trên gương mặt của Bé Tùng nở ra một nụ cười thỏa mãn và ngọt ngào.
“Còn chị hai thì sao?” Chiến Quốc Việt có ý đồ riêng mà hỏi.
Bé Tùng đầy vẻ ghét bỏ mà nói: “Chị ấy à, rõ ràng là rất chán ghét đàn ông, chính mình lại thích ăn mặc như con trai. Nhưng mà từ trước đến giờ chị hai vẫn không ghét em…”
“Chị ba thì sao?”
Bé Tùng không hề thấy phiên mà kể cho Chiến Quốc Việt nghe về câu chuyện của cậu ấy và mười ba Lôi Chủ. Chiến Quốc Việt khôn ngoan đã suy nghĩ đến những nét tính cách riêng khác nhau của mỗi một Lôi Chủ từ trong từng câu chữ của cậu ấy.
“Chị năm có tính cách đanh đá, khi thẩm tra tội phạm chỉ có chị ấy dám dùng những hình phạt tàn khốc mà thôi. Chị sáu thì……
Bình thường em không có thân với chị ấy, nhưng mà khi đến lúc sống còn, chị ấy lại luôn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt em, nhắc nhở em….. Chị thứ chín luôn nói với em về tất cả mọi điều.
“À, còn có chị thứ mười ba, lớn lên trông rất xinh đẹp, cũng là người có bản lĩnh tốt nhất, nhưng mà cũng có chứng tự kỷ giống như anh vậy”
Quả thật Khi Bé Tùng nhắc đến những Lôi Chủ xinh đẹp của quân tình điện thì luôn nói mãi không ngừng Chiến Quốc Việt dựa vào biểu cảm ở trên gương mặt của Bé Tùng cùng với những lời nói rời rạc kia cũng đã hiểu được mười ba Lôi Chủ của quân tình điện một cách khái quát.