Chương 1379: Đèn cầu nguyện
Chiến Quốc Việt cởi còng tay của Bé Tùng ra khỏi cột đầu giường, sau đó kéo cậu đến trước cửa sổ sát đất, như vậy Bé Tùng có thể nhìn rõ hơn cảnh vật trên bầu trời.
Đèn cầu nguyện bay đầy trời giống như vô số ngôi sao chiếu sáng đường về nhà của đứa bé.
Trên đèn cầu nguyện là những lời nhắn nhủ của Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang.
*Bé Tùng, bố mẹ yêu con! Vĩnh viễn”
“Bố mẹ nguyện ốm đau để đổi lấy một đời bình yên cho con”
“Sinh mạng có hạn, tình yêu không có điểm kết thúc.”
“Cầu mong con đi qua ngàn cánh buồm, trở về vẫn là chàng trai rực rỡ.”
“Bé Tùng, chim di trú đang đợi chim nhạn, còn bố mẹ đang chờ con!”
Tất cả đèn cầu nguyện lớn nhỏ đều viết những lời nhắc nhở dài và ngắn.
Giấy ngắn tình dài, Bé Tùng có thể cảm nhận được sự quan tâm và nhớ nhung của bố và mẹ dành cho mình.
Nước mắt lưng tròng, cậu yếu ớt ngã xuống đất.
Chiến Quốc Việt ngồi xổm xuống, dịu dàng nói: “Có lẽ em không biết mấy năm nay bố mẹ đã trải qua những gì. Nếu em muốn biết thì anh sẽ nói cho em biết”
Bé Tùng gật đầu.
Chiến Quốc Việt bèn rủ rỉ: “Năm đó, sau khi bố biết nhà họ Chiến bị tổ chức tà ác Mạt Thế lớn nhất toàn cầu để mắt tới, bố đã lặng lẽ sắp xếp xong xuôi đường lui cho mỗi người chúng ta. Mà chính bố lại đang một mình trong cơn nguy hiểm Vào ngày diễn ra trận chiến chống lại Mạt Thế, bố đốt trụi biệt thự Ngọc Bích, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể huỷ bỏ dấu vết tận gốc, làm cho Mạt Thế không thể nào biết được sống chết của người nhà họ Chiến. Bố giấu toàn bộ người nhà họ Chiến ở trong cung điện dưới lòng đất Ngọc Bích, mà chính bố thì lái xe chiến đấu, quyết định hủy diệt cùng xe chiến đấu.
May mà chú Lâm Miên không nghe lời bố mà quay lại tìm bố. Ở thời khắc mấu chốt, chú Lâm Miên đã bảo vệ bố dưới thân mình, vì vậy bố mới có thể bình an vượt qua kiếp nạn này. Tuy nhiên bố lại bị mất trí nhớ. Chú Lâm Miên cũng biến thành người thực vật.
Bọn họ vốn không tìm được đường về nhà, mãi cho đến ba năm trước đây bố và mẹ mới vô tình gặp lại. Mà sau vận hạn của nhà họ Chiến thì mẹ đã mắc chứng rối loạn lo âu quá độ vì quá đau buồn. Cũng may mà vì để điều hành Á Châu của bố nên mẹ mới bỏ ý định tự sát. Nhưng mẹ là một người có thể chất yếu, sau khi trải qua chấn thương lớn như vậy, thân thể của mẹ bắt đầu xuống dốc. Cuối cùng biến thành chứng rối loạn thể chất đầy đáng sợ”
Bé Tùng khóc trong đau khổ.
Chiến Quốc Việt thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhẹ nhàng vỗ vai Bé Tùng: “Lúc gian nan nhất đã qua rồi, ít nhất hiện tại chúng ta đều đã về nhà”
Bé Tùng buồn bã, nghĩ đến sự đau bưồn của mẹ khi một mình đối mặt với cảnh “cửa nát nhà tan” đau thương tột độ trong suốt bốn năm trời, trong lòng Bé Tùng vô cùng đau đớn.
Chiến Quốc Việt nói: “Mấy năm nay mẹ luôn tìm em. Từ hy vọng đến thất vọng, trái tim của mẹ luôn tràn ngập sợ hãi và lo lắng.
Mẹ bắt đầu sợ thấy tất cả tin tức liên quan đến em. Thậm chí là ăn xin trên đường mẹ nhìn thấy cũng sẽ khơi gợi lên bệnh của mẹ.
Mẹ sợ em… đã bị giết hại giống như bọn họ”
“Rõ ràng cả người đã trở nên t Ì tìm em mà mẹ đã năn nỉ bố đưa mẹ tới địa bàn Mạt Thế. Mùa đông ở nước Bắc lạnh như vậy, thể chất của mẹ vốn sợ lạnh nhưng lại chưa từng nghĩ tới mình. Lòng mẹ luôn hướng về em”
Đôi mắt chim ưng của Chiến Quốc Việt bỗng nhiên trở nên hơi giận dữ: “Nhưng em thì sao, vì sao không về nhà?”
Đáy mắt Bé Tùng lộ vẻ xấu hổ.
“Xin lỗi” Ngoại trừ hai chữ này, cậu không biết nên nói gì