Chương 1282: Chúc thành công
Lúc này, thiết bị hệ thống đặc công vang lên báo động: “Phía trước phát hiện một thiết bị hồng ngoại Người thiếu niên lấy mắt kính trên đỉnh đầu xuống, nháy mắt trong tầm mắt xuất hiện những dây đỏ chẳng chịt.
“Mẹ kiếp, hệ thống phòng vệ làm tỉnh vi như vậy, đây là sợ chết như thế nào nha? Sợ rằng ngay cả con ruồi cũng không lọt vào nổi? Quả nhiên là người tốt thì sống không lâu, mang tai hoạ để lại nghìn năm!”
Thân thể người thiếu niên nhanh nhẹn chạy qua những tia hồng ngoại, sau khi qua được lá chắn hồng ngoại này, hệ thống lại vang lên âm thanh nhắc nhở: “Cẩn thận, phát hiện trước mặt có thiết bị phun độc.”
Mặt thiếu niên ghét bỏ: “Những thiết bị bảo vệ cấp thấp như thế này không cần cảnh báo. Cô không cảm thấy cô rất ồn ào sao?”
Hệ thống tủi thân: “Được rồi, chúc người thành công”
Thiếu niên thở ra: “Trước khi lấy cắp bảo vật, tôi phải đi trại số bốn mươi tám tìm tên khốn Dư Nhân kia đã. Tôi phải cho anh ta biết thế nào là lễ độ mới được.”
Bóng người thiếu niên rất nhanh biến mất trong đêm tối.
Trại số bốn mươi tám.
Dư Nhân nằm trên cây ngô đồng cao, ánh mắt lại nhìn về ngôi nhà trong rừng gỗ phía trước.
Dư Tiền ngồi bên cạnh anh ta ngáp liên tục.
“Cậu chủ, về ngủ chưa? Nếu như cô Linh Trang biết buổi tối cậu không ngủ lại mà cứ ở chỗ này rình trộm cô ấy, chắc chẳn sẽ rất tức giận”
Dư Nhân bực tức nói: “Đây là tôi đang nhìn trộm cô ấy sao? Tôi đang bảo vệ cho cô ấy đó”
Dư Tiền ngu dốt lỗ mãng nói: “Cậu chủ, đây là địa bàn của ngài. Ai dám làm tổn thương cô Linh Trang vậy?”
Dư Nhân đột nhiên lườm anh ta.
Dư Tiền che miệng: “Được rồi, là tôi không hiểu. Cậu chủ, tôi về ngủ đây!”
“Đi đi”
Dư Tiền lim dim buồn ngủ trở lại biệt thự, nhưng vừa đi vào phòng ngủ, sau cửa bỗng nhiên xông tới một bóng dáng, một cái tay đột nhiên che mũi và miệng anh ta.
“Không được kêu, nếu không kiếm của ta Sẽ xuyên qua tim cậu.”
Dư Tiền cảm nhận được lưỡi kiếm lạnh như băng xuyên qua lớp quần áo dày ở sau lưng anh ta.
Dư Tiền gật đầu.
Người thiếu niên ép sát anh ta trên vách tường: “Biết điều thì khai ra tên khốn kiếp Dư Nhân đang ở nơi nào?”
“Câu chủ đang bận rình trộm phụ nữ rồi”
Dư Tiền nói.
Người thiếu niên kinh ngạc, trong ấn tượng của anh ta về Dư Nhân, mặc dù phong lưu nhưng không bỉ ổi. Làm sao có thể làm ra chuyện thất đức như vậy?”
“Mạt Thế có chín tấm bản đồ, anh có biết ở nơi nào không?”
Dư Tiền lắc đầu: “Cậu nói bản đồ kho.
báu sao? Đừng nói tôi không biết. Ngay cả cậu chủ, ông chủ, ông nội cậu chủ cũng không biết đâu. Hàn: im Mạt Thế cũng sẽ phái đi rất nhiều người tìm chín tấm bản đồ đó, nhưng đều bỏ về không công mà thôi.”
Trong mắt người thiếu niên tràn đầy khó hiểu, sư phụ phái cậu tới trộm đồ, tất nhiên là biết bảo bối có ở Mạt Thế. Nếu không sao lại để cậu thi hành nhiệm vụ trộm bảo vật này được?
Nếu như tin tức của sư phụ sai thì cậu sắp gặp phải phiền toái rồi.
Cậu còn phải đi tìm chín tấm bản đồ, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ theo đúng như kỳ hạn, Điện Cửu Quân Vụ sẽ đem anh ta đi xử tội chết mất.
“Anh đang nói dối.”
“Tôi không có nói dối mà” Dư Tiền nói.
Trong lòng người thiếu niên không khỏi buồn bực, Dư Tiền cảm thấy sự khác thường của cậu, hai tay nằm trên vách tường bỗng nhiên ấn nút cơ quan bên cạnh.