Chương 1249: Em yên tâm đi
Linh Trang vừa rời khỏi, bảo bối Thanh An liền túm lấy tay của Chiến Quốc Việt hỏi: “Anh trai ơi, khi nào thì chúng ta đi ạ?”
Đôi mắt to của Chiến Quốc Việt lộ ra vẻ tỉnh ranh và lạnh lẽo: “Anh đã gắn thiết bị theo dõi trên vòng cổ đầu lâu của bố rồi. Em yên tâm đi, lịch trình di chuyển của bố mẹ đều trong tầm kiểm soát của anh. Chờ tới khi anh sắp xếp.
thỏa đáng chuyện của Á Châu xong, anh sẽ dẫn em đi tìm bọn họ”
Bảo bối Thanh An hoan hô lên: “Yeah yeah”
Cho nên, lúc Chiến Hàn Quân và Linh Trang rời khỏi vườn hoa Vân Uyên, tâm trạng của bảo bối Thanh An và Chiến Quốc Việt lại vô cùng bình tĩnh đi theo bước chân bọn họ nói tạm biệt.
“Bố mẹ, tạm biệt ạ”
Linh Trang lần đầu tiên cảm thấy vui mừng: “Con cái lớn rồi, đã biết không gây thêm rắc rối cho chúng ta”
Chiến Hàn Quân lại cảm thấy việc này không được bình thường, ánh mắt rơi xuống trên hành lý mà mình mang theo, nhỏ giọng dặn dò Quan Minh Vũ nói: “Trở lại kiểm tra cẩn thận mấy cái hành lý này, xem trong đó có thiết bị theo dõi hay thứ gì tương tự hay không.”
Quan Minh Vũ nói: “Vâng.”
Vì để tránh ánh mắt của mọi người, chuyến đi này được chia thành hai con đường. Thành viên Quỷ Ảnh bao gồm hai mươi người từng nhóm đáp máy bay tư nhân, trước khi xuất phát đã mang theo hành lý đi quận gần biên giới hỏi đường.
Mà Chiến Hàn Quân và Linh Trang, chị cả Tranh Ngọc và Quan Minh Vũ, Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt thì cải trang giả dạng thành ba đôi vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật, đi bằng máy bay như bình thường, đổi tuyến hai lần sau đó đi đến quận gần biên giới.
Hành trình vất vả, Chiến Hàn Quân thấy vô cùng thương vợ, ở lần đầu tiên sau khi đi máy bay đến nước M, đã nhất quyết phải ngủ lại nước M, nghỉ ngơi sắp xếp mấy ngày mới tiếp tục lên đường.
Nghiêm Mặc Hàn trêu ghẹo Chiến Hàn Quân: “Cậu mà cứ đi đi dừng dừng như v: IC đến được quận gần biên gi: ic Cảnh, thì mùa đông miền Bắc đã trôi qua rồi. Chúng ta cũng sẽ không được ngắm nhìn phong cảnh bông tuyết bay bay nữa”
Bây giờ đã vào cuối mùa thu. Câu nói này của Nghiêm Mặc Hàn rõ ràng là đã cường điệu quá mức, chỉ có điều Chiến Hàn Quân thế mà lại bắt đầu thật sự nghiêm túc nghiên cứu vấn đề thời tiết bốn mùa này.
“Linh Trang rất sợ lạnh, có lẽ chờ mùa đông trôi qua rồi mới đi Bắc Cảnh cũng tốt!”
Nghiêm Mặc Hàn trợn mắt.
“Cậu bị bệnh à, bệnh ung thư cưng chiều vợ giai đoạn cuối đó hả, không có thuốc nào trị được đâu.”
Linh Trang nóng lòng muốn tìm kiếm bé Thanh Tùng, đề nghị với Chiến Hàn Quân nhanh chóng đi tiếp: “Anh Hàn Quân, chúng ta vẫn nên nhanh chân xuất phát đi biên giới đi, Thanh Tùng đang chờ chúng ta đó.”
Nghiêm Mặc Hàn chế nhạo Chiến Hàn Quân: “Trong lòng cậu ấy chỉ có vợ mà thôi.
Con trai cũng phải xếp hàng chờ phía sau kia kìa”
Anh Nguyệt và chị cả đều thấy buồn cười thế là cười rộ lên.
Ở lại nước M hai ngày, mới đổi máy bay chạy tới điểm đến tiếp theo.
Sau khi máy bay hạ cánh, Chiến Hàn Quân lại dặn dò Quan Minh Vũ đặt phòng khách sạn.
Nghiêm Mặc Hàn đau đầu không muốn sống tiếp: “Sao lại muốn nghỉ ngơi sắp xếp nữa rồi?
Lần này phải chuẩn bị nghỉ ngơi sắp xếp mấy ngày đây?”
Chiến Hàn Quân không thèm để ý đến anh ta.
Quan Minh Vũ đặt một cái khách sạn cực kỳ nhỏ không có tiếng tăm gì Sau khi Nghiêm Mặc Hàn đi vào khách sạn năm ở một nơi hẻo lánh, nhìn thấy dòng người vắng vẻ trong khách sạn, Nghiêm Mặc: Hàn lo lắng hỏi *Có phải chúng ta hết tiền rồi hay không?
Tại sao lại phải ở trong khách sạn tồi tàn như thế vậy?”
Chiến Hàn Quân ôm lấy Linh Trang đi vào phòng trong khách sạn.
Lúc Nghiêm Mặc Hàn muốn kéo tay của Anh Nguyệt đi theo lên đó, thì bị Quan Minh Vũ vươn tay ngăn lại.
Nghiêm Mặc Hàn khó hiểu nhìn Quan Minh Vũ: “Bọn họ đi vào đó làm cái gì?”
Quan Minh Vũ nói: “Bí mật.”
Nghiêm Mặc Hàn chép chép miệng, chỉ vào Chiến Hàn Quân nói: “Có phải cậu ấy bị tinh trùng lên não rồi không? Cho nên muốn giải quyết ở chỗ này luôn có đúng không?”
Quan Minh Vũ vẻ mặt ghét bỏ nhìn Nghiêm Mặc Hàn.
“Anh đừng có thô tục như vậy được không?”
“Cậu ấy dám làm còn sợ người ta nói hay sao?” Nghiêm Mặc Hàn nói.
Quan Minh Vũ nói: “Đợi lát nữa anh sẽ biết tại sao ngài Hàn Quân muốn ở lại”
Nghiêm Mặc Hàn buồn bực quay tới quay lui: Đợi hơn nửa ngày trời rồi, hai người mới từ trên cầu thang đi xuống