Chương 258:
Tuy nhiên Chiến Hàn Quân đã kéo cô lại và nắm thật chặt trong lòng bàn tay của anh Anh còn nói một cách màu mè: “Tôi chỉ đang tốt bụng quan tâm đến phái yếu thôi”
Lạc Thanh Du lườm anh: “Tôi không phải phái yếu đâu nhé!”
Chiến Hàn Quân mỉm cười gian xảo: “Nếu cô không muốn tôi xem cô là phái yếu thì mạnh mẽ lên, chứng minh cho tôi thấy đi”
Lạc Thanh Du cay đắng nhìn anh. Nếu tên này ghét cô thì nên tránh xa cô ra chứ. Anh không biết rằng cô hoàn toàn không có sức chống đỡ lại anh sao?
Khó khăn lắm cô mới hạ quyết tâm rời xa anh mà anh cứ sống chết lao vào cuộc sống của cô như thế này khiến mọi phòng thủ của cô đều sụp đổ.
“Rốt cuộc anh đến đây để làm gì?” Cô nghi ngờ hỏi.
Anh nằm tay cô thong thả đi về phía trước.
Anh cảm thấy nắm tay cô như nắm cả thế giới, tâm trạng hạnh phúc, khóe miệng cong lên.
“Cô vẫn chưa nói cho tôi biết cô đến đây làm gì?” Anh hỏi ngược lại cô.
Hàng lông mi dài của Lạc Thanh Du rũ xuống: “Ông cụ Nghiêm từng giúp đỡ tôi, bây giờ ông ấy gặp khó khăn nên tôi muốn giúp ông ấy”
Gương mặt Chiến Hàn Quân ẩn chứa nụ cười: “Vậy cô định giúp ông ấy như thế nào?”
Lạc Thanh Du bỗng giậm chân, nghiêm túc nhìn Chiến Hàn Quân rồi nghiêm nghị nói: “Dốc hết sức mình, tôi muốn ông ấy đứng lên lần nữa”
Chiến Hàn Quân nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của cô, không hiểu vì sao anh lại cảm thấy rất buồn rầu.
Trước kia cô chỉ là một cô công chúa nhỏ vô tư nhưng giờ đây lại phải gánh lấy việc khôi phục nhà họ Nghiêm.
“Tôi sẽ giúp cô có được thứ cô muốn” Anh cũng nói với cô rất nghiêm túc.
Trong đôi mắt của Lạc Thanh Du tràn ngập vẻ kinh ngạc, rõ ràng anh giúp ông là vì tình xưa nghĩa cũ mà sao cứ nghe như anh cứu ông là vì nể mặt cô vậy?
“Đi thôi!” Anh nắm lấy tay cô đi về phía cửa bệnh viện.
Mới bước tới cửa bệnh viện thì Thanh Tùng và Quốc Việt đột nhiên lao đến.
“Mẹ”
Lạc Thanh Du nhìn hai đứa trẻ đáng yêu với nhiều cảm xúc lẫn lộn ở trong lòng.
Cô tưởng rằng mình sẽ không còn được gặp lại chúng nữa?
Cô ngồi xổm xuống, giang rộng vòng tay ôm hai đứa nhỏ vào lòng.
“Mẹ ơi, đừng bỏ con” Thanh Tùng nước mắt đầm đìa nói.
Quốc Việt luôn là người nói ít nhưng lại rất ác: “Mẹ, tại sao mẹ muốn bỏ rơi con?”
Lạc Thanh Du chết lặng.
Cô vô cùng xấu hổ với Quốc Việt.
“Mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi Quốc Việt”
Thanh Tùng ôm lấy cổ Lạc Thanh Du, khóc lóc kể lể: “Mẹ ơi, nếu mẹ thật sự không thích Hà Nội thì cứ đưa con đi cùng, bởi vì con không muốn mất mẹ đâu.”
Quốc Việt nói: “Con không muốn trở thành đứa trẻ mà mẹ không cần”
Giọng nói chua chát của Chiến Hàn Quân vang đến: “Mấy đứa muốn bố trở thành người neo đơn đó à?”
Quốc Việt và Thanh Tùng ôm chặt lấy Lạc Thanh Du không chịu buông, khóc lóc nói: “Mẹ ơi, bọn con đi cùng mẹ”
Lạc Thanh Du nhìn Chiến Hàn Quân, giờ phút này cô hình như hiểu được đôi chút lý do anh cầu hôn cô.
Từng câu từng chữ của Quốc Việt đâm vào trái tim Lạc Thanh Du khiến trái tim cô như bị dao cứa!
Trước những tiếng khóc lóc, phàn nàn không ngớt của bọn trẻ thì dù trái tim có cứng rän đến đâu cũng sẽ tan chảy!
Chiến Hàn Quân rất yêu bọn trẻ, anh không muốn bọn trẻ đau lòng nên mới miễn cưỡng cầu hôn cô?
Nhìn thấy vẻ mặt của Lạc Thanh Du rất khó chịu, Chiến Hàn Quân liền khẽ ho mấy tiếng để nhắc bọn nhỏ diễn có chừng mực thôi.
“Mẹ sẽ không đi đâu. Quốc Việt, Thanh Tùng đừng quấn lấy mẹ nữa, mẹ con mệt rồi”
Chiến Hàn Quân nói.
Quốc Việt và Thanh Tùng vừa nghe nói mẹ không đi nữa thì lập tức hoan hô: “Tuyệt quá! mẹ không đi nữa, bọn con có mẹ rồi!”