Mục lục
Truyện Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé Lạc Thanh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1181: Đi cầu xin

Nghiêm Linh Trang cảm nhận được lòng yêu mến mà cậu nhà dành cho cô ấy, nghe thấy lời Chiến Quốc Việt nỉ non khiến khóe mắt cô ấy bỗng chốc đã hoe đỏ.

“Quốc Việt”

“Mẹ ơi, con dẫn mẹ về nhài”

Chiến Quốc Việt kéo tay Nghiêm Linh Trang rồi cõng Nghiêm Linh Trang lên bước.

ra ngoài Đại hội cổ đông tuyên bố kết thúc.

Lúc các cổ đông tham dự lần lượt rời đi thì Nghiêm Hiểu Như lại giống như đứng dưới đám lá rụng được gió thu vắng lặng cuốn lên rồi xịu lơ té ngồi trên đất.

Chỉ cần Nghiêm Hiểu Như nghĩ đến chỗ dựa của cô – Bạch Thư Ốc đã bị Chiến Quốc Việt không chút nể tình nhốt vào bên trong thì cô ta đã cảm thấy bầu trời của cô tại thoáng cái đã sập xuống.

Nghiêm Hiểu Như cuối cùng cũng nghĩ đến mẹ của cô ta – bà cả nhà họ Chiến, cô ta chật vật bò dậy khỏi mặt đất rồi chạy như bay về nhà Bà cả và Thôi Như An vốn là bạn tốt của nhau, hiện tại còn cùng nương nhờ Bạch Thị, bọn họ vốn còn trông chờ sau đại hội cổ đông lần này sẽ thành công đẩy nhà họ.

Chiến ra khỏi vị trí quang vinh kia để nhà họ Bạch lần nữa đặt chân lên đỉnh cao, như vậy thì bọn họ cũng được thơm lây.

Nhưng sau khi thấy Nghiêm Hiểu Như kinh hồn bạt vía chạy vào trong thì trái tim bọn họ thoáng cái đã rơi xuống đáy cốc.

“Mẹ, bố con đã bị nhốt lại rồi. Mẹ mau đi cầu xin cậu Chiến để anh ta thả bố ra ngoài”

Nghiêm Hiểu Như kéo tay bà cả vội vàng van xin Bà cả vừa nghe vậy, dáng người yếu điệu thướt tha thoáng chốc đã như già hơn chục tuổi €ơ thể bà ta run lên, khó lòng tin được: “Sao lại có thể như vậy? Không phải Thư Ốc đã nói chuyện lần này ông ấy nắm chắc đến chín phần sao?”

Nghiêm Hiểu Như nói: “Vốn là đã nằm chắc chín phần mười, Nghiêm Linh Trang quả thực cũng đã bại liệt, nhưng ai mà ngờ được là giữa đường lại xuất hiện thằng nhóc Chiến Quốc Việt kia”

Nghiêm Hiểu Như biết vậy đã chẳng làm: “Là do con sơ suất, con cho rằng Chiến Quốc Việt chẳng qua cũng chỉ là một thẳng nhóc tự kỷ, không đáng để mắt đến. Nhưng ai mà ngờ được lúc cần lên tiếng, cậu ta lại có thể nói năng rõ ràng, hùng hồn như thế, hơn nữa chuyện càng đáng sợ hơn chính là năng lực hack mạng của cậu ta quả thực là vô cùng mạnh mẽ”

Bà cả lộ vẻ phiền muộn, ấp úng nói: “Con kêu mẹ đi cầu xin Chiến Hàn Quân, nhưng mẹ nào còn mặt mũi nào quay về tìm nó chứ”

Nghiêm Hiểu Như nói: “Mẹ là mẹ nuôi của anh ta, tuy cậu Chiến là người kiệm lời nhưng anh ta là người trọng tình trọng nghĩa.

Mẹ, mẹ đi cầu xin anh ta đi, anh ta nhất định sẽ đáp ứng mẹ bỏ qua cho bố con thôi”

Bà cả do dự không thôi: “Mẹ mà trở lại còn không bị nó sỉ nhục đến chết ấy hả?”

Nghiêm Hiểu Như nói: “Mẹ, không phải mẹ rất thích ba con sao? Mẹ vì ba con chịu chút tủi nhục thì có là gì đâu? Mẹ nghĩ mà xem, nếu ba con không được thả ra ngoài thì Bạch Thị liền xong đời rồi, nếu vậy thì tháng ngày sung sướng của mẹ con mình cũng sẽ hoàn toàn chấm dứt”

Thôi Như An nghe được cuộc trò chuyện giữa Nghiêm Hiểu Như và bà cả cũng đã có thể đoán được bảy tám phần.

Bà ta ngây người ngay tại trận rồi lập tức.

chua ngoa nói móc: “Ôi chao, Nghiêm Hiểu Như con cũng thực là mệnh sao chổi mà, con đến nhà nào thì nhà đấy đen đủi. Nhà họ Chiến cũng vì con mới gặp hạn, nhà họ Nghiêm vì có con mới khiến Nghiêm Linh Trang sinh bệnh, hiện tại đến cả nhà họ Bạch cũng vì con mà phá sản. Hóa ra mệnh con khắc mọi người hả?”

Bà cả sốt ruột che chở con gái, lớn tiếng trách mắng Thôi Như An: “Như An, sao em lại có thể nói con gái chúng ta như vậy chứ?”

Thôi Như An như chực khóc đến nơi: “Em nói có gì sai sao? Đều tại chị, chị đưa em con bé khắc tỉnh này nên mệnh em mới long đong lận đận như vậy. Giờ em đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Nghiêm rồi, sau này em nên đi đâu về đâu đây?”

Nghiêm Hiểu Như bị những lời này của Thôi Như An đả kích không nhẹ, cô ta chán nản ngã ngồi trên đất, khóc lóc nghẹn ngào nói: “Dì nói phải, cháu chính là khắc tinh. Vậy hai người còn hùa theo con làm gì? Hai người đi hết đi!”

Bà cả thương Nghiêm Hiểu Như, bà ta ôm con gái vào lòng, nói: “Hiểu Như, con không phải là khắc tinh gì cả. Con phải phấn chấn lên, mẹ nghe lời con, mẹ sẽ đi cầu xin Chiến Hàn Quân, cầu xin nó tha cho bố con một con đường sống. Chỉ cần bố con sống sót ra ngoài thì con chính là tiểu thư cành vàng lá ngọc của Bạch Thị. Con không được sa ngã đâu đấy”

Nghiêm Hiểu Như như thấy được ánh sáng trong màn đêm u tối, cô ta nói: “Mẹ, chúng ta đi ngay bây giờ đi”

Bà cả gật đầu: “Ừ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK