Lời còn chưa nói ra, ông Hoắc đột nhiên nhắc nhở: “Hà Lan, em không
công ty, rất nhiều chuyện em không rõ, bây giờ nhà họ An đang muốn.
nhờ cậy chúng ta, trong quan hệ giữa hai nhà, nhà họ Hoắc chúng ta đang chiếm thế chủ đạo”.
Bà Hoắc ngừng nói, hung hăng trừng mắt với ông Hoắc, đổi cách thuyết phục: “Coi như không quan tâm quan hệ gia tộc, Tùng Quân, An Bích Hà là người cứu mạng con, nếu không có cô ấy, năm con mười sáu tuổi chẳng phải con đã mất mạng trong đám cháy năm đó sao? Nếu nhà chúng ta từ hôn, vậy không phải là lấy oán báo ân hay sao? Tiếng xấu bay xa..”.
Lần này là ông cụ Hoắc ngắt lời bà, ánh mắt ông đục ngầu nhưng lại tràn đầy khí thế và cơ trí.
“Nói đến chuyện cứu mạng trước đó, bố vẫn có chút nghi vấn” Âm thanh của ông cụ từ từ vang lên, khiến tất cả mọi người đều chú ý về bên này.
“Bố, bố không hiểu gì ạ?” Hoắc phu nhân hỏi.
Ông cụ Hoắc nhìn bà Hoắc và ông Hoắc: “Năm đó là hai con phát hiện hai đứa trẻ hôn mê ở cửa quán rượu đúng không?”
“Đúng ạ”.
Bà Hoắc gật đầu: “Lúc ấy hai đứa trẻ bụi đất đầy mặt, xung quanh không một bóng người, An Bích Hà tỉnh lại trước, con hỏi thăm mới biết là Bích Hà đã cứu Tùng Quân”
Nói xong bà nhìn Hoắc Tùng Quân, sâu xa nói: “Khi đó người ta vẫn là một cô nhóc đã liều chết cứu con ra khỏi đám cháy, người ta làm thế vì thích con, vì con mà đến mạng cũng không cần, nếu con từ hôn, người ta sẽ thấy nhà họ Hoắc chúng ta thế nào?”
Ông cụ Hoắc không đồng ý nhíu lông mày: “Chuyện này để nói sau, bây giờ chúng ta nói chuyện cứu mạng ngày xưa Hoắc Tùng Quân ngẩng đầu, nhìn ông cụ Hoắc.
Ông cụ nhìn anh rồi nói tiếp: “Năm đó cô gái của nhà họ An tỉnh lại trước.
Chúng ta hỏi có phải con bé đã có cứu Tùng Quân không.
Sau khi con bé thừa nhận, chúng ta đều nghĩ con bé là ân nhân đã cứu mạng Tùng Quân.
Vì lúc đó Tùng Quân hôn mê không nhớ rõ mọi chuyện nên những gì An Bích Hà nói sẽ khiến mọi người tin.
Bây giờ suy nghĩ kỹ lại về chuyện đó..”.
Ông dừng lại và nhìn bà Hoắc: “Mọi chuyện đều là nghe từ phía An Bích Hà.
Không có ai chứng kiến, và cũng không gì có thể chứng minh con bé có cứu Tùng Quân hay không?
“Bố, chuyện này không thể nào là giả được” Bà Hoắc không thể tin được kêu lên: “Lúc đó Bích Hà mới 14 tuổi.
Nếu con bé nói dối, làm sao chúng ta lại không thể nhận ra được”
Ông cụ giễu cợt: “Bọn trẻ con lớn lên trong gia đình giàu có thường trưởng thành rất sớm, lòng dạ thâm sâu của trẻ nhỏ không lẽ con chưa được chứng kiến, sao lại kinh ngạc như vậy?
Bà Hoắc không nói nên lời, cúi đầu nhíu mày, vẫn không thể tin được, không ngừng lẩm bẩm: “Sao Bích Hà có thể nói dối được, con bé ngoan ngoãn như vậy…”
Ngoan ngoãn, haha.
Sự mỉa mai lóe lên trong mắt Hoắc Tùng Quân, trước khi mười sáu tuổi anh không để ý lắm đến An Bích Hà, mười sáu tuổi anh để ý đến An Bích Hà vài lần vì cô ta là ân nhân cứu mạng anh, nhưng ngoài chuyện đó ra, anh không có bất kì tiếp xúc nào với cô ta cả.
Trước mặt nhà họ Hoắc, cô ta ngoan ngoãn hiểu chuyện, khéo léo hiểu lòng người, nhưng chỉ riêng hai chuyện cái chết của mẹ Hiểu Nhã và việc cô ta sai người đuổi theo Hiểu Nhã đã chứng tỏ An Bích Hà không tốt bụng và yếu đuối như bọn họ nghĩ.
Cô ta tàn nhẫn độc ác, cố chấp điên cuồng, cô ta có thể làm mọi thứ để có được Hoắc Tùng Quân, được gả vào nhà họ Hoắc.
Trong lòng Hoắc Tùng Quân lờ mờ nhận ra An Bích Hà chắc chắn nói dối về chuyện xảy ra ở hiện trường vụ cháy năm đó, có lẽ có người khác.
đã cứu anh.
“Ông nội, con nghĩ lời ông nói có lý”.
Hoắc Tùng Quân phân tích lời của ông cụ: “Tuy rằng hồi đó con hôn mê, nhưng vẫn giữ được một chút ý thức, hình như con được người cũng ra từ đám cháy”
Tuy rằng bố Hoắc là một người hiền lành, dễ tính, nhưng ông không phải là kẻ ngốc, lập tức tra hỏi: “Khi đó An Bích Hà mới mười bốn tuổi.
Các con đều hút nhiều khói bụi như vậy.
Thêm cả việc chiều cao và cân nặng chênh lệch giữa con và con bé, làm sao một thiếu nữ như nó có thể cứu con từ trong đám lửa lớn như vậy được”.
Mẹ Hoắc nghe bọn họ phân tích, trong lòng rất hỗn loạn, thật sự không phải An Bích Hà đã cứu Tùng Quân sao?
Nếu thật sự như vậy, sẽ không còn lý do nào có thể trói buộc được Hoắc Tùng Quân.
Trong nội tâm bà run lên, nhỏ giọng nói: “Nhưng giống như bố đã nói, chúng ta không có bằng chứng, không có nhân chứng cũng như vật chứng.
Chúng ta không thể phản bác lại chuyện An Bích Hà nói rằng con bé đã cứu Tùng Quân.”
Ông cụ liếc nhìn bà với vẻ không vui.
“Hà Lan, con suốt ngày bao che cho con bé nhà họ An kia, ai không biết còn tưởng đó là con gái ruột của con đấy”.
Mẹ Hoắc có vẻ xấu hổ: “Không, còn không phải do con thấy Bích Hà thật sự tốt..”..
Danh Sách Chương: