Anh ta biết chuyện trước đây đã xảy ra với Lạc Hiểu Nhã sau khi xem video xin lỗi Ngô Thành Nam.
Tuy rằng không hề lộ mặt nhưng cũng đã lộ ra một phần nhỏ cơ thể, người quen đều có thể nhận ra đó là Lạc Hiểu Nhã.
Từ ngày hôm qua, Trần Thanh Minh đã muốn hỏi cô chuyện này nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội.
Bây giờ tâm trạng đã thoải mái hơn một chút nên mới hỏi.
Lạc Hiểu Nhã biết anh ta chủ yếu là muốn /ê mẹ Hoắc, nhớ tới mấy thứ mà mẹ Hoắc giếm đưa cho mình.
Thời gian tuy ngắn ngủi nhưng cô và bà ấy đã như mẹ con ruột, khóe môi cô nhếch lên trong vô thức.
“Yên tâm đi, bọn họ đối xử với tôi rất tốt, không hề làm khó tôi”
Trần Thanh Minh thở dài một tiếng, nghe ra trong giọng nói của cô có sự ung dung và vui vẻ, bèn trêu: “Giọng cô nghe rất vui vẻ nhỉ, có phải là sắp có chuyện vui không?”
Sau khi báo thù xong, Hiểu Nhã chắc cũng sẽ lo cho chuyện cả đời của cô, Hoắc Tùng Quân đối xử với cô tốt như vậy, có lẽ bọn họ sẽ lại tái hôn thôi.
Lạc Hiểu Nhã nghe anh ta nói xong, gương mặt đỏ lên: “Đợi sau khi chuyện này giải quyết chu toàn, tôi và Hoắc Tùng Quân sẽ đính hôn”
Trần Thanh Minh hơi ngạc nhiên, sau đó liền cười chúc mừng: “Tôi đoán hai người cũng sắp rồi, không nghĩ lại nhanh như vậy.
Chúc mừng cô trước, đến lúc đó nhớ mời tôi đấy “Yên tâm, chắc chắn sẽ mời anh”
Đối cô, Trần Thanh Minh là ông chủ, là bạn bè, cũng là quý nhân của cô.
Khi cô đang bị An thị cấm đoán, ngăn chặn, anh ta đã cho cô một công việc, giúp cô xử lý nhiều chuyện như vậy, còn đối xử rất tốt với Cô.
Ân tình lớn như vậy, cô luôn nhớ kỹ: “Phải rồi, Phương Ly kia, cô ta từ chức ở An thị, người này giải quyết thế nào?”
Lạc Hiểu Nhã nhớ tới chuyện này, vội vàng hỏi.
Phương Ly có tình cảm sâu đậm với Trần Thanh Minh, sợ rằng chẳng bao lâu sau cũng sẽ phát hiện Trần Thanh Minh không hề thích An Bích Hà.
Có khi lại quấn lấy anh ta lần nữa.
Trần Thanh Minh nghe thấy tên người này liền hơi đau đầu: “Cái cô Phương Ly này, tôi không thích cô ta, nhưng lần này lợi dụng cô †a như vậy tôi cũng thấy hơi khó chịu.
Nếu cô ta không quấn lấy tôi, tôi có thể giới thiệu cho cô ta một công việc, nếu cô ta vẫn nhất định phải quấn lấy tôi, tôi cũng sẽ chẳng cho cô ta được một vẻ mặt dễ chịu”
Trong lúc Lạc Hiểu Nhã đang ở công ty, cô đã thấy rõ thái độ của Trần Thanh Minh đối với Phương Ly.
Tình cảm là thứ rất khó kiểm soát, không thích chính là không thích.
Nếu như anh ta đã không thích bạn, cho dù bạn có làm gì, có đối tốt với người ta đi chăng nữa, đổi lại đó chỉ là lòng biết ơn chứ không phải tình yêu.
Kết quả tốt nhất là người đó nhận ra điểm tốt của bạn rồi từ từ yêu bạn, như vậy tất cả mọi người sẽ càng vui vẻ hơn.
Lạc Hiểu Nhã rất rõ loại cảm giác này.
“Hiểu Nhã, cô nói xem, có phải tôi cũng nên yêu đương, để Phương Ly không suy nghĩ lung tung nữa?” Trần Thanh Minh đột nhiên nói ra câu này.
Lạc Hiểu Nhã đột nhiên nở nụ cười: “Quan trọng là anh phải có người con gái mà mình thích, bây giờ anh đã có chưa?”
Trần Thanh Minh đột nhiên im lặng, trước mắt anh ta thật sự chưa gặp được cô gái nào khiến anh ta động lòng.
Điều này có chút xấu hổ.
“Ây da, tôi cảm thấy người bạn đó của cô, Sở Minh Nguyệt tôi cũng rất thích, chỉ tiếc là đã bị Châu Hữu Thiên đi trước một bước, cô còn có người bạn nào như vậy không, nếu có hãy giới thiệu cho tôi đi”
Trần Thanh Minh có chút mong chờ liền hỏi, trong nhà anh ta đã đồng ý sẽ không can thiệp vào chuyện hôn nhân của anh ta, chỉ cần anh ta thích, tính tình không xấu, không có vết thương lớn nào thì đều có thể cưới về.
Điều này so với những người trong giới muốn kết hôn với thế hệ giàu có thứ hai tốt hơn nhiều..
Danh Sách Chương: