Lạc Hiểu Nhã kinh ngạc hô lên một tiếng, hoàn toàn tỉnh ngủ, vội vã ôm cổ của anh, tim của cô đập thình thịch.
“Anh làm em sợ muốn chết” Cô bình tĩnh lại, vỗ võ vai của Hoắc Tùng Quân, cô tức giận trách móc.
Hoắc Tùng Quân cúi đầu nhìn cô, anh cà cà chóp mũi vào gò má của cô: “Nếu như em mang giày đi ra ngoài thì anh cũng sẽ không có hành động này, chỗ này không có lót thảm giống như nhà của chúng ta trước đây”
Sàn nhà của nhà họ Lạc là gạch men sứ, lạnh như băng, nhất là bây giờ mới là đầu hè, khí trời vẫn chưa quá nóng nực, sáng hay tối đều rất lạnh lẽo.
Trước kia, đôi mắt của Lạc Hiểu Nhã nhìn không thấy, Hoắc Tùng Quân đã dùng thảm che kín chỗ ở của bọn họ, các góc cạnh và góc của các loại đồ đạc đều được phủ bằng bông chống va chạm vì anh sợ cô không nhìn thấy mà vô tình làm mình bị thương.
Lạc Hiểu Nhã cũng nhớ lại khoảng thời gian trước và đột nhiên phát hiện ra nhiều chỉ tiết mà cô đã bỏ qua.
Thành thật mà nói, trong ba năm kết hôn, mặc dù Hoắc Tùng Quân đã giấu giếm chuyện của An Bích Hà với cô và cũng bị An Bích Hà che mắt.
Thế nhưng anh vẫn đối xử khá tốt với cô ở mọi phương diện.
Vào lúc cô cảm thấy tuyệt vọng, chính anh là người đã khích lệ cô, chứa chấp cô, chữa bệnh giúp mẹ của cô, cũng giúp mẹ con cô có một chỗ ở tử tế.
Khi cô đang mãi suy nghĩ thì Hoắc Tùng Quân đã ôm cô vào phòng ngủ, đặt cô lên giường, sau đó ngồi xổm xuống để giúp cô mang giày.
Lạc Hiểu Nhã cúi đầu nhìn anh nghiêm túc mang giày giúp cô, trong lòng vô cùng cảm động, cô nghiêng người ôm lấy cổ của anh.
Động tác này khiến cho Hoắc Tùng Quân ngẩng đầu theo bản năng, cái trán của Lạc Hiểu Nhã cà vào mặt của anh: “Anh thật tốt”
Một câu nói không đầu không đuôi khiến cho Hoắc Tùng Quân sửng sốt một chút, anh lập tức nở nụ cười: “Tại sao em lại đột nhiên trở nên thích làm nũng như thế”
Giọng nói của anh trầm thấp, tràn đầy cưng chìu, Lạc Hiểu Nhã cảm giác lỗ tai của mình đều muốn mang thai, cô đỏ mặt, sau đó vội vã nói đến trọng tâm câu chuyện: “Anh vẫn chưa nói cho em biết, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì khi anh nhận cuộc gọi đó Bởi vì những gì đã xảy ra trong hai ngày qua và cuộc gọi gấp rút đó, tất cả những gì mà Lạc Hiểu Nhã có thể nghĩ đến chỉ có nhà họ.
An và nhà họ Ngô, e rãng cuộc gọi này có liên quan đến bọn họ.
.
Tiên Hiệp Hay
Cô nghĩ tới đây rồi nói, Hoắc Tùng Quân ngồi ở bên giường, đưa điện thoại di động đưa ra: “Em đoán không sai, Triệu Khôi Vĩ vừa gọi điện thoại tới, cậu ta nói Ngô Thành Nam đã xảy ra tai nạn xe cộ trên đường rời khỏi thành phố An Lạc, vết thương tương đối nghiêm trọng, đã được đưa đi bệnh viện.”
Vẻ mặt của Lạc Hiểu Nhã vô cùng kinh ngạc, làm sao có thể trùng hợp như vậy?
Cô do dự một hồi, nhìn về phía Hoắc Tùng Quân: “Ngô Thành Nam tâm cơ thâm trầm, luôn luôn có “mưu hèn kế bẩn”, anh nói xem anh ta có âm mưu gì hay không? Không phải thì làm sao có thể xảy ra tai nạn một cách trùng hợp ở ngay trên đường rời khỏi thành phố An Lạc và gần thành phố An Lạc như vậy”
Hoắc Tùng Quân nghe cô nói, trong mắt lộ ra tia sáng khen ngợi: “Đúng là người của anh, Hiểu Nhã thật là thông minh.”
Anh khen một trận làm Lạc Hiểu Nhã có chút xấu hổ, sau đó nói tiếp: “Anh để Triệu Khôi Vĩ chú ý chặt chẽ động tĩnh bên nhà họ Ngô.
Nghe nói sáng nay lúc rời đi, anh ấy phát sinh mâu thuẫn với Trân Bách Nhã’ Thấy Lạc Hiểu Nhã hoang mang, Hoắc Tùng Quân lên tiếng giải thích: “Trần Bách Nhã là cháu ngoại mà ông cụ thương yêu nhất, năm đấy lúc Ngô Thành Nam chưa trở về nhà họ Ngô, ông cụ đã rất coi trọng Trần Bách Nhã, thậm chí còn định coi anh ta như như người thừa kế của nhà họ Ngô”
Lạc Hiểu Nhã kinh ngạc: “Vậy Ngô Thành Nam đột nhiên trở lại, đoạt vị trí của Trần Bách Nhã, thì anh ta chẳng phải sẽ hận chết Ngô Thành Nam”
“Em nói đúng” Hoắc Tùng Quân gật đầu: “Trần Bách Nhã và Ngô Thành Nam không hợp nhau, nếu Ngô Thành Nam rời thành phố An Lạc hai năm, e rằng Trần Bách Nhã sẽ là người có lợi nhất.
Trân Bách Nhã không giữ được bình tĩnh, đã sớm khoe khoang trước mặt Ngô Thành Nam, kích thích anh ta.
Chỉ sợ lúc đó Ngô Thành Nam cảm giác được nguy cơ, nửa đường lại hối hận, không muốn rời khỏi thành phố An Lạc, vậy cũng chỉ có thể là bí quá hóa liều”
Lạc Hiểu Nhã chậc lưỡi một tiếng: “Anh ta cũng quá độc ác với bản thân rồi, nếu có thể cứu được, chỉ sợ cũng bị thương không nhẹ, nếu như quả thật xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh ta muốn khóc cũng không kịp.”.
Danh Sách Chương: