Mục lục
Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


An Bích Hà vuốt mái tóc dài, ưu nhã ngồi xuống, cô ta mất nhiều thời gian để trang điểm, mặc dù không thể so được với Lạc Hiếu Nhã, nhưng cũng không còn dáng vẻ gầy gò lúc trước nữa, không khỏe mạnh lắm, nhưng cũng có nhiều hơn một phần yếu ớt đáng thương.

An Bích Hà đang chờ đợi lời khen của Hoắc Tùng Quân, nhưng lại nhận ra ánh mắt anh nhìn mình vẫn không hề thay đổi, vẫn lạnh lùng, không mang theo chút tình cảm nào.

“Anh… anh tìm em có việc gì?” An Bích Hà hỏi.

Lúc này Hoắc Tùng Quân mới lên tiếng: “Năm mười sáu tuổi, chính miệng cô nói cô cứu tôi.”
Nghe thấy anh nhắc đến vấn đề này, trong lòng An Bích Hà kích động, cho rằng Hoắc Tùng Quân cuối cùng cũng đã nhận ra ân tình của cô ta, xua tay, khiêm tốn nói: “Lúc đó em cũng chỉ tiện tay giúp đỡ anh thôi, anh không cần phải đặt trong lòng.

Em biết lúc trước em dùng chuyện ân tình uy hiếp anh, khiến anh rất khó chịu, bây giờ em không làm như vậy nữa, em sẽ không uy hiếp anh nữa.


Anh yên tâm đi”
Cô ta giả vờ hào phóng, vẻ mặt thẳng thắn vô tư, ăn nói đĩnh đạc với Hoắc Tùng Quân, giống như người năm đó cứu anh thật sự là cô ta vậy.

Người này thật sự không biết xấu hổ mà, mạo nhận công lao của người khác, vậy mà lại làm như đúng rồi như vậy.

Hoắc Tùng Quân nhìn dáng vẻ này của cô ta, cảm thấy vô cùng mỉa mai.

Mình vậy mà lại bị người này lừa bao nhiêu năm như vậy, mà không nhận ra sự thật, đây đúng là sự sỉ nhục của mình mà.

“An Bích Hà”
Hoắc Tùng Quân trực tiếp ngắt lời cô ta, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng và không kiên nhẫn: “Lúc đầu người cứu tôi, thật sự là cô sao?”
Khi Hoắc Tùng Quân vẫn chưa nói câu này, An Bích Hà cho rằng Hoắc Tùng Quân không thể biết được chuyện này, dù sao khi đó, xung quanh đều không có người nào khác, Ngô Thành Nam là một ngoại lệ, nhưng cô ta không tin còn có ngoại lệ khác.

Chỉ cần Ngô Thành Nam không nói ra, người đàn ông trung niên đó không tìm đến nhà họ Hoắc nói ra, thì sẽ không ai biết.

Nhưng Hoắc Tùng Quân lại hỏi như vậy, lời này vừa nói ra, An Bích Hà lập tức ngẩn ra, mồ hôi túa ra trong lòng bàn tay, đến gương mặt không dễ gì mới có chút huyết sắc cũng trở lên tái nhợt.

May mà có phần hồng che đi, An Bích Hà bình tĩnh lại, cười cứng ngắc: “Anh, sao anh lại đột nhiên hỏi như vậy? Tất nhiên là em cứu anh rồi.

Lúc đó xung quanh chỉ có hai chúng ta, em cứu anh ra thì ngất đi, chuyện này không phải mọi người đều biết sao?”
Hoắc Tùng Quân cười lạnh một tiếng: “Mọi người đều biết? Không phải do cô nói, cho nên mọi người mới tin sao? Khi đó chỉ là lời nói một bên của cô”

“Hoắc Tùng Quân”
An Bích Hà đột nhiên cao giọng: “Em biết anh ghét em, nhưng anh cũng không thể bởi vì thanh thản mà nỡ quét sạch ân tình em đã cứu anh chứ?
Sau khi cô ta cao giọng nói xong những lời này, thì thấp giọng, oan ức nói: “Bây giờ em không dùng ân tình để uy hiếp anh, sao anh còn tuyệt tình như vậy chứ? Đến cả chuyện em làm vì anh cũng phủ nhận.

Em biết anh thích Lạc Hiếu Nhã, nhưng anh cũng không thể làm đến bước đường này chứ?”
“Hoắc Tùng Quân, lúc trước anh không phải là người như vậy, sao anh có thể vì một người phụ nữ mà đối xử với em như vậy chứ? Đối với… đối với ân nhân của anh như vậy chứ?”
Mắt An Bích Hà đỏ hoe, ánh mắt không cam lòng nhìn Hoắc Tùng Quân, tràn đầy nhục nhã: “Nếu như anh thật sự không muốn nhận nhân tình này, thì ngày mai em sẽ để An Thị công bố, nói trước kia em không hề cứu anh, mọi ân tình của chúng ta sẽ đều xóa bỏ hết”
Hoắc Tùng Quân nhìn dáng vẻ oan ức nhục nhã của An Bích Hà, sắc mặt không hề thay đổi.

An Bích Hà này thật sự là cao thủ diễn trò mà, không vào làng giải trí đúng là đáng tiếc.

Nếu như nơi này có người khác, không biết nội tình, nói không chừng thật sự bị An Bích Hà lừa, cảm thấy cô ta đáng thương, cảm thấy mình đáng ghét.

Đáng tiếc, quán cà phê này không có khách, đến cả nhân viên cũng đều là của mình.


Cả quán cà phê này đều yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nức nở của An Bích Hà, thì không có tiếng gì cả.

“An Bích Hà, cô có thể thu lại nước mắt của cô được rồi đấy, bao nhiêu năm nay tôi vẫn luôn không hoài nghi chuyện này, cô cho rằng tại sao hôm nay tôi lại tìm cô để chất vấn?”
Trong ánh mắt lạnh lùng của anh có sự mỉa mai.

An Bích Hà ngẩng ra, nắm chặt tay: “Lẽ nào không phải bởi vì Lạc Hiếu Nhã sao? Anh vì muốn để Lạc Hiếu Nhã danh chính ngôn thuận gả vào nhà họ Hoắc, không muốn để người khác nói gì, cho nên mới phủ nhận ân tình của em trước.

Dù sao đính hôn lúc trước của chúng ta, chính là vì anh muốn bồi đắp ân tình của em”
Cô ta cong miệng: “Anh không cần phải làm như vậy, bây giờ em thật sự không có ý nghĩ gì với anh, em có người thích em rồi”
Hoắc Tùng Quân thấy cô ta nói như vậy, còn đổ chuyện này lên người Hiếu Nhã, sự chán ghét trong mặt càng đậm hơn..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK