Kết quả kiểm tra đưa ra đều là những yếu tố tự nhiên, không phải do con người gây ra.
Ông cụ tìm gặp người lái xe cho nhà họ Ngộ, hỏi anh ta vì sao lại không đi tu sửa xe đúng hạn.
Người lái xe mặt như đưa đám, thiếu chút nữa là quỳ xuống trước mặt ông cụ.
Anh ta giải thích: “Mấy ngày trước tôi cũng định đi tu sửa xe nhưng đúng lúc ấy vợ tôi sinh em bé nên tôi đã quên mất chuyện này.
Hôm qua cậu chủ chọn chiếc xe này nói rằng cần đi ra ngoài, tôi nhất thời không nhớ ra việc chưa đi tu sửa xe thì… thì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn…”
Ông cụ nhìn biểu cảm của anh ta không giống như đang nói dối, lý do cũng không tìm ra điểm đáng nghỉ, tức giận cho anh ta nghỉ việc, đầu óc đau nhức, đôi lông mày nhăn lại.
Mọi chuyện như rơi vào bế tắc, rõ ràng bọn họ đều cảm thấy vụ tai nạn này rất kỳ lạ, vậy mà lại không điều tra ra một chút manh mối nào, chỉ có thế tiếp tục truy tìm manh mối mà thôi.
Có điều cho dù không điều tra ra manh mối gì nhưng ông cụ cũng bắt đầu nảy sinh hoài nghỉ với Trần Bách Nhã, ngày hôm đó ông cụ cũng kiếm cớ đuổi Trần Bách Nhã ra khỏi nhà họ Ngô.
Trần Bách Nhã vừa mới vào Ngô Thị được mấy ngày liền bị đuổi ra, trong lòng hiểu rõ chắc chắn là Ngô Thành Nam đã giở trò gì sau lưng mình nên anh ta càng hận Ngô Thành Nam đến tận xương tủy.
Sau khi giải quyết được rắc rối lớn nhất, Ngô Thành Nam cũng ngoan ngoãn đến biệt thự ở ngoại ô dưỡng thương Gòn An Bích Hà sau khi biết chuyện Trần Bách Nhã bị đuổi ra khỏi Ngô Thị, cô ta cảm thấy có chút hối hận vì biểu hiện của mình trước mặt Ngô Thành Nam.
Điều tra được Ngô Thành Nam đã đến biệt thự ở ngoại ô, tối hôm đấy cô ta cũng đi theo, làm mọi cách để khiến Ngô Thành Nam VUÏ.
Hai người họ ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Ngô Thành Nam và An Bích Hà lại nhanh chóng quấn quýt lấy nhau.
Ngày hôm sau, An Bích Hà tinh thần thoải mái, lúc cô ta sắp sửa trở về công ty chuẩn bị cho buổi ra mắt sản phẩm mới vào ngày mai thì nhận được cuộc điện thoại của An Vu Khang Nghe những gì ông ta nói, đôi mắt cô ta mở to, khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc.
“Cô sao vậy?” Ngô Thành Nam nhìn biểu cảm của An Bích Hà có chút không ổn liền hỏi.
An Bích Hà quay đầu một cách máy móc, vẻ mặt có chút thẫn thờ: “Bố tôi nói, có người đã phát hành trước sản phẩm mới Khinh Hà rồi”
“Cái gì?” Ngô Thành Nam cũng ngây ra.
Tối qua An Bích Hà đã nói với anh ta tình hình của An Thị, bọn họ đã bỏ tất cả tiền đặt cược vào buổi họp báo phát hành sản phẩm mới Khinh Hà vào ngày mai Nếu như hôm nay có người phát hành sản phẩm trước, vậy thì buổi họp báo ngày mai của An Thị chẳng phải bị phá hỏng rồi hay sao?
Tất cả sự chuẩn bị của An Thị đều trở nên vô ích, tất cả những nỗ lực bỏ ra đều đổ sông đổ bể, chỉ có thể để người ta phá hoại.
“Mau báo cảnh sát đi, yêu cầu bọn họ bồi thường, không phải ngành của bọn cô vấn luôn chống đạo nhái sao?”
Ngô Thành Nam đưa ra lời khuyên.
An Bích Hà không nói chuyện nhưng biểu hiện của cô ta rất hoảng loạn, nét mặt trằng bệch, cúi đầu nhìn tấm ảnh trong nhóm của công ty, càng nhìn sắc mặt càng trở nên khó coi.
“Không được, không được, như vậy chưa thể kết thành đạo nhái được.”
Giọng An Bích Hà như muốn khóc, lộ rõ vẻ hoang mang lo sợ: “Tôi xem bức ảnh mà bọn họ chụp lại, tất cả yếu tố và chủ đề đều giống y hệt sản phẩm Khinh Hà mà công ty tôi ngày mai phát hành, nhưng kiểu dáng tổng thể và những chỉ tiết cụ thể lại hoàn toàn khác.
Như thế này thì mới chỉ là gần giống thôi chưa thể cấu thành đạo nhái được.
Ngô Thành Nam không hiểu lắm về lĩnh vực thời trang, nhưng nhìn biểu cảm của An Bích Hà thì biết răng chuyện này rất nghiêm trọng, buổi họp báo ngày mai chắc chắn bị hủy bỏ rồi.
“Hơn nữa, hình ảnh tuy không có độ sắc nét cao nhưng vẫn có thể đại khái nhìn ra cả chất liệu vải và tay nghề đều rất tốt, chuyện này rất rõ ràng, bọn họ đã có sự chuẩn bị từ sớm.
Bản thiết kế của công ty tôi e là đã bị lộ ra từ lâu.”.
Danh Sách Chương: