Trên mặt mẹ Hoắc là vẻ lúng túng, gật đầu cũng không được mà lắc đầu cũng không xong nên bà ấy chỉ có thể đáp một tiếng “Vâng ạ” đầy mơ hồi rồi tiếp tục nói: “Con bé Lạc Hiếu Nhã đó thì cứu con nên mới bị thương, con cũng đâu phải loại người có ơn không báo.
Hồi trước con có mua một lọ thuốc bôi ngoài vết thương rất hiệu nghiệm, chỉ qua mấy ngày là vết thương có thể khỏi hẳn, cũng không để lại sẹo nữa.”
Thế nên bà ấy mới muốn gọi Hoắc Tùng Quân về nhà ăn cơm rồi tìm một lúc nào đấy đưa thuốc cho anh để anh cầm về cho Lạc Hiếu Nhã.
Mẹ Hoắc là kiểu người nếu đã có thành kiến với ai thì sẽ có những hành động vô cùng cực đoan và cay nghiệt với người đó.
Nhưng nếu thực sự mẹ Hoắc nhận ra rằng người này cũng không tệ lắm thì thái độ cũng sẽ thay đổi ngay.
Mặc dù cách đối xử cũng không tốt hơn trước là bao nhưng vẫn là kiểu người biết nhận ra sai lầm của mình.
Cũng chính vì tính cách này nên khi con trai làm loạn lên vì muốn kết hôn với Lạc Hiếu Nhã, bà ấy mới chịu đồng ý cho cuộc hôn nhân của hai người.
Nếu không, với tính cách của bà ấy thì chắc chắn bà ấy sẽ không cho Lạc Hiếu Nhã bước chân vào nhà họ Hoắc.
“Không cần gọi thằng bé về đâu, con đi tìm nó đi.
Chắc bây giờ nó đang ở nhà đấy” Ông cụ nói xong thì đi thẳng lên tầng.
Suốt một năm qua, hai mẹ con bà Hoắc vẫn giằng co nhau vì chuyện này, ông cụ đặc biệt cho bà ấy cơ hội này để xem bà ấy có biết nắm bắt hay không, nếu có thì chắc thái độ mà Tùng Quân dành cho bà ấy cũng sẽ tốt hơn nhiều.
Mẹ Hoặc ngồi trên sô pha, nhìn theo bóng lưng ông cụ bằng vẻ khó xử.
Trong tay bà ấy cầm lọ thuốc kia, sau khi kiềm chế rất lâu thì cuối cùng cũng đứng lên.
“Chuẩn bị xe, đến nhà cậu chủ.”
Bước chân đang đi lên tầng của ông cụ hơi dừng lại một chút, khóe miệng cũng khẽ nở nụ cười.
Là chủ nhân trong một gia đình nên đương nhiên là ông cụ luôn muốn các thành viên trong nhà đều hòa thuận với nhau.
Ông cụ không quá hài lòng về cô con dâu này nhưng tính nết của bà ấy vẫn có chỗ đáng khen, có thể tiến có thể lùi, không ngỗ nghịch, không bất hiếu, dù hơi ngốc nghếch một chút nhưng vẫn có thể dạy dỗ được.
Mẹ Hoắc đến nhà của Hoắc Tùng Quân, sau khi đấu tranh tư tưởng một lúc rất lâu thì mới nhấn chuông Lần cuối cùng bà ấy tới đây cũng là một năm trước, từ khi bà ấy đẩy Lạc Hiếu Nhã thì Hoắc Tùng Quân đã cẩm bà ấy không được bén mảng đến đây nữa.
Không biết lần này bà ấy đến đây có khỏi làm Hoắc Tùng Quân tức giận hay không.
Sau khi nhấn chuông không bao lâu, bà ấy nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn truyền ra từ bên trong, sau đó cổng chính được mở ra.
Hoắc Tùng Quân mặc bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình cùng chiếc kính gọng vàng và biểu cảm vô cùng hờ hững.
Vốn dĩ vẻ ngoài của anh đã lạnh lùng, đeo kính lên có thể che đi sự tàn bạo ẩn trong đáy mắt nhưng vẫn cho đối phương cảm giác lạnh lùng và cấm dục, cả người cũng lộ ra vẻ bất cần.
.
ngôn tình hài
“Tùng… Tùng Quân.” Mẹ Hoắc cười cứng đờ mặt lại rồi gọi tên Hoắc Tùng Quân.
Khi đối mặt với đứa con trai này, lúc nào trong lòng bà ấy cũng phát khiếp theo bản năng.
“Bà tới đây làm gì?” Hoắc Tùng Quân nhíu mày hỏi.
Ngay cả một câu “mẹ” cũng không gọi.
Trong lòng mẹ Hoắc thầm cảm thấy chua xót.
Bà ấy nhớ tới những gì mà Lạc Hiếu Nhã đã nói lúc ở trong ngân hàng rằng đã bao lâu rồi Hoắc Tùng Quân không gọi bà ấy là mẹ, đã bao lâu rồi anh không tâm sự với bà ấy.
Thành thật mà nói, từ khi sinh ra đến giờ, Hoắc Tùng Quân chưa từng tâm sự với bà ấy lần nào.
Với tính cách của anh thì sao có thể ngồi một chỗ với mẹ mà tâm sự chuyện trong lòng được đây?
Bà ấy suy nghĩ trong lòng như vậy nên trên mặt cũng lộ ra vẻ chua xót: “Mẹ… Mẹ có thể vào nhà nói chuyện được không?”
Dù Hoắc Tùng Quân không vừa lòng với những chuyện mà trước đây mẹ Hoắc đã làm nhưng dù nói gì đi chăng nữa thì bà ấy vẫn là mẹ ruột của anh, thế nên anh cũng không làm được loại chuyện như thẳng tay đuối bà ấy ra khỏi nhà.
Sau khi do dự một lát, anh nghiêng người qua một bên.
Mẹ Hoắc đi vào trong.
Đã một năm rồi bà ấy chưa bước chân vào ngôi nhà này.
Lúc bước chân vào trong, thấy nhiều đồ đạc mới xuất hiện trong nhà thì bà ấy cảm thấy như vừa bừng tỉnh từ trong mộng.
Bà ấy thần kinh ngạc trong lòng, rõ ràng trước đây bà ấy đã ném đi rất nhiều thứ, hầu như đều là những đồ đạc có liên quan đến Lạc Hiếu Nhã, nhưng sao những món đồ này lại trở về đây rồi?
Mẹ Hoắc đến gần một món đồ trang trí, sau khi quan sát một lúc thì bà ấy nhận ra món đồ này không phải món đồ mà mình đã ném đi, nó mới hơn rất nhiều so với cái cũ..
Danh Sách Chương: