Khác với Ngô Thành Nam, An Bích Hà lại cảm thấy vô cùng khó xử, nghĩ đến Hoắc Tùng Quân cô ta thật sự không nỡ ra tay.
Nhưng nhìn thấy kết cục của mấy người nhà họ Lạc đang diễn ra trước mắt, cô ta cuối cùng cũng hạ quyết tâm nhất định phải xử lý chuyện này.
Lúc này, Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiểu Nhã vẫn không biết chuyện bản thân sắp bị người ta hãm hại, hai người lái xe đi đến viện dưỡng lão.
Đứng trước cửa vào viện dưỡng lão, Lạc Hiểu Nhã vô cùng căng thẳng, cô cứ đứng bất động tại chỗ, chần chừ không dám bước vào.
Hoắc Tùng Quân xoa đầu cô, nhẹ giọng an ủi: “Dù sao kết quả xấu nhất em cũng đã tự mình đoán được rồi, lần này chúng ta đến cũng chỉ muốn xác thực lại thôi.”
Lạc Hiểu Nhã gật đầu, cô đi lên phía trước, gõ cửa.
Người mở cửa vẫn là viện trưởng, viện dưỡng lão ở đây khá nhỏ, bình thường rất ít người đến, vì vậy hai ngày gần đây bọn họ cũng được xem là người đến thường xuyên nhất trong mấy tháng trở lại đây.
Vừa nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã, viện trưởng sửng người vài giây sau đó lập tức nói, giọng nói có chút căng thẳng: “Cô Lạc, sao cô lại đột nhiên tới vậy? Cô để quên đồ gì hay sao?”
Trước đây, Lạc Hiểu Nhã đã quyên tặng viện dưỡng lão rất nhiều thứ, không những có quần áo mà còn có đồ dùng sinh hoạt hằng ngày.
Bà ta sợ Lạc Hiểu Nhã cảm thấy hối hận nên quay lại đây đòi tiền, nhưng số tiền đó bà ta đã tiêu một ít, nếu bắt bà ta trả lại bà ta thật sự không có khả năng.
Đặc biệt là người đàn ông đang đứng phía sau cô.
Nhìn anh có vẻ không phải là người dễ chọc vào, gương mặt không có biểu hiện gì hơn nữa lại rất lạnh lùng.
Nhìn viện trưởng có vẻ lo lắng, Lạc Hiểu Nhã vội vàng giải thích: “Tôi đến đây để tìm bà nội của tôi, muốn hỏi bà cụ một vài chuyện.”
Nghe Lạc Hiểu Nhã giải thích, lúc này viện trưởng mới thở phào nhẹ nhõm, bà ta mở cửa, mời hai người vào trong.
“Bà cụ Lạc, cháu gái của bà đến thăm bà”
Viện trưởng vừa nói xong, mấy ông bà lão đang đứng ngoài sân lập tức chen nhau đi đến, viện dưỡng lão vốn ít người nhưng bây giờ lại trở nên rất ồn ào.
Các ông bà lão ở đây đều là những người không có con cháu chăm sóc, vì vậy nghe nói có cháu gái của bà cụ Lạc đến thăm, ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên.
Nghe viện trưởng thông báo, bà cụ Lạc vô cùng ngạc nhiên, bà cụ sững sờ không biết nên làm gì.
Bà cụ không ngờ Lạc Hiểu Nhã sẽ đến thăm mình.
Bà cụ nghĩ rằng cả đời này Lạc Hiểu Nhã sẽ hận bản thân bà cho đến chết.
Bà cụ run rẩy đứng dậy, xoay người nhìn Lạc Hiểu Nhã.
Lúc này, bà cụ nhìn thấy người đàn ông phía sau Lạc Hiểu Nhã, bà ta nhíu mày, lo lắng hỏi: “Lạc Hiểu Nhã, tổng giám đốc Hoắc, hai người đến đây có chuyện gì vậy?”
Bà cụ cảm thấy vô cùng bồn chồn, tay không ngừng xoa xoa lại với nhau, cả người cũng trở nên cứng ngắc.
Bà cụ không dám nhìn thẳng vào mắt của hai người bọn họ.
Nhìn dáng vẻ sợ sệt của bà cụ, Lạc Hiểu Nhã cảm thấy không quen một xíu nào.
Chỉ mới mấy ngày nhưng có vẻ bà cụ đã ốm đi rất nhiều, sự cay nghiệt chua ngoa thường ngày cũng không còn.
Bây giờ mỗi lời nói, hành động của bà cụ vô cùng cẩn thận, nhìn bà ta như vậy tự nhiên trong lòng Lạc Hiểu Nhã cảm thấy có chút chua xót.
Hoắc Tùng Quân nhìn Lạc Hiểu Nhã, sau đó lại quay sang viện trưởng nói: “Có thể sắp xếp cho chúng tôi một căn phòng yên tĩnh được không? Chúng tôi có chuyện quan trọng cần nói.”
Viện trưởng vội vàng đáp: “Được, được, mọi người đi theo tôi.”
Ba người đi phía sau viện trưởng đến một căn phòng nhỏ.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện xong, viện trưởng đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.
Bà cụ Lạc nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của bọn họ trong lòng càng thêm căng thẳng.
Bà cụ không biết hai người này tìm mình rốt cuộc là có chuyện gì.
Bà cụ sợ rằng bố con Lạc Đại Hùng lại gây ra phiền phức gì nữa.
Nghĩ tới bố con Lạc Đại Hùng, bà ta càng trở nên lo lắng.
Hai con người này dù có khốn nạn, để tiện đến mức nào thì cũng là con cháu của bà ta, một tay bà ta nuôi nấng trưởng thành, vì vậy bà ta không nhẫn tâm nhìn hai người gặp phải chuyện gì thê thảm..
Danh Sách Chương: