Thân thể An Bích Hà run lên một cái, ngửa đầu mím môi nhìn anh: “Chuyện năm đó em đã nói ra hết rồi.
Anh, anh sẽ không ra tay đối với nhà học An chứ?”
“Cô cảm thấy thế nào?” Hoắc Tùng Quân cho cô ta một ánh mắt lạnh nhạt, xoay người lên xe rời đi.
An Bích Hà gấp gáp chạy hai bước đuổi theo xe, trơ mắt nhìn Hoắc Tùng Quân lái xe rời đi, trong lòng tất cả đều là hoảng hốt.
Cô ta hiểu rất rõ tính tình Hoắc Tùng Quân, anh là một người cao ngạo, bị cô ta đùa bỡn nhiều năm như vậy, lừa dối nhiều năm như vậy, chân tướng được khui ra, nhất định sẽ vô cùng tức giận.
Dưới sự tức giận này, Hoắc Tùng Quân sẽ làm ra cái gì?
An Bích Hà không dám tưởng tượng, vội vàng đi xe trở về nhà họ An,– cô ta phải đem chuyện này nói cho bố, chuẩn bị sớm một chút.
Trong long Hoắc Tùng Quân là đang kìm nén tức giận, anh vẫn cứ lái xe không mục đích, không biết phải đi nơi nào, chờ lúc lấy lại tinh thần, phát hiện mình đã đến dưới lầu nhà của Lạc Hiếu Nhã.
.
Truyện Quan Trường
Anh dựa vào trên xe, ngửa đầu nhìn cửa sổ tầng nhà Lạc Hiếu Nhã đích cửa sổ, bên trong đèn đã tắt.
Chắc là cô đã ngủ rồi.
Hoắc Tùng Quân cúi đầu thở dài, lúc này, anh rất muốn thấy cô, nhưng mà ngày mai Hiếu Nhã còn phải đi làm, anh lại sợ cô mệt mỏi, không dám đi lên quấy rầy.
Cứ như vậy đứng ở dưới lầu, an tĩnh nhìn cửa sổ Lạc Hiếu Nhã, nhìn rất lâu.
Lạc Hiếu Nhã mơ màng đứng dậy, cảm giác khô miệng khô lưỡi, đi đến phòng khách uống nước, uống hai hớp, nhìn thấy lúc mình ngủ, rèm cửa sổ còn chưa có kéo lại, đứng dậy chuẩn bị đem rèm cửa sổ kéo lên.
Tùy ý liếc mắt một cái xuống dưới lầu.
Dưới ánh đèn đường, một chiếc xe nhìn hết sức quen mắt đang đậu ở chỗ đó, một bóng dáng người đàn ông càng nhìn quen mắt đang dựa vào trên xe nhìn cửa sổ nhà mình.
Lạc Hiếu Nhã sửng sốt rất lâu, mới phát hiện người này là Hoắc Tùng Quân.
Hơn nửa đêm, anh tới nơi này làm gì, còn đứng ở dưới lầu, không gọi điện thoại cho cô, cũng không có lên lầu tìm cô.
Phòng mình không mở đèn, anh hẳn là sẽ không nhìn thấy bóng người, nhưng ánh mắt kia lại thật giống như đang nhìn chăm chú cô vậy.
Lạc Hiếu Nhã không tự chủ mà khóe miệng nở nụ cười, tìm được áo khoác khoác lên người, lặng lẽ mở cửa đi xuống lầu.
Hoắc Tùng Quân không biết mình đứng bao lâu, nhìn thời gian cũng không còn sớm, đang chuẩn bị lái xe rời đi, lúc này, đột nhiên nghe được trong hành lang, truyền tới âm thanh tiếng dép cộp cộp.
Ngẩng đầu nhìn về cửa cầu thang, đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ chạy chậm vọt tới về phía anh.
Dưới ánh trăng, ngũ quan cô xinh đẹp, da thịt trắng noãn trong suốt, trong nụ cười cũng lộ ra ngọt ngào, giòn giả kêu một câu: “Hoắc Tùng Quân.”
Cả người giống như một ngọn pháo nhỏ, vọt vào trong ngực mình.– Hoắc Tùng Quân theo bản năng tiếp lấy cô, đem cả người cô cũng kéo vào trong ngực mình.
Cảm giác trên người cô gái này có chút lạnh, mở áo khoác mình ra, đem cô bao bạo lại: “Đã trễ thế này, làm sao đột nhiên em lại chạy ra ngoài?”
Thanh âm anh trầm ấm, nhìn đỉnh đầu cô, không nhịn được hôn nhẹ trên trán cô một cái.
“Mới vừa thức dậy uống nước, thấy anh đang đứng ở dưới lầu, cho nên em liền chạy xuống.”
Lạc Hiếu Nhã ôm eo của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực anh dụi dụi một cái, thanh âm lộ ra vui vẻ:– “Anh muốn gặp em thì tại sao không lên lầu tìm em? Bên ngoài trời còn đang lạnh đấy.”
Lời nói của cô tràn đầy ân cần, làm cho lòng của Hoắc Tùng Quân lập tức ấm áp hẳn lên.
Anh đem người trong ngực mình ôm càng chặt hơn, ở trên tóc cô dụi dụi một cái: “Anh cho là em đã ngủ rồi, sợ quấy rầy em thôi”
Hai người lẳng lặng ôm một hồi lâu, mới từ từ tách ra.
Hoắc Tùng Quân cúi đầu nhìn cô, trong mắt mang nét cưng chiều: “Anh mới vừa tìm An Bích Hà để hỏi chuyện xảy ra năm đó, cô ta đã thừa nhận, ngày mai cô ta liền đem chân tướng chuyện này tuyên bố ra bên ngoài, hơn nữa công khai tìm ân nhân đã cứu mạng anh năm đó.”
“Làm sao cô ta có thể dễ dàng thừa nhận chuyện đó như vậy chứ?” Lạc Hiếu Nhã thần sắc không hiểu.
Theo sự hiểu biết của cô đối với An Bích Hà, cô ta nhất định sẽ không dễ dàng thừa nhận như vậy, dù sao đối với công lao cứu mạng Hoắc Tùng Quân, đối với An Bích Hà mà nói, cùng giống như một kim bài miễn tử vậy..
Danh Sách Chương: