Đồng thời trong lòng của anh cũng tràn đầy áy náy, nếu như năm đó anh có thể tin tưởng Lạc Hiểu Nhã thì anh đã sớm tìm ra sự thật rồi Nhưng vào lúc đó bởi vì ơn cứu mạng của An Bích Hà mà anh đã tin vào lời nói của người nhà họ An, anh vẫn luôn đứng về phía của nhà họ An mà không tin tưởng Lạc Hiểu Nhã, thậm chí anh còn lừa gạt cô truyền máu cho An Bích Hà.
Nghĩ đến đây, Hoắc Tùng Quân đã trực tiếp tát cho mình hai bạt tai.
Lạc Hiểu Nhã dừng khóc một chút vì hành động này của anh, cô nhìn anh với một đôi mắt đỏ hoe, cô vô cùng kinh ngạc và sững sờ, nhìn thấy vết đỏ trên mặt của anh thì ngón tay của cô run run, sau đó cô cẩn thận sờ lên Trước khi ngón tay của cô kịp chạm vào thì Hoắc Tùng Quân đã ôm cô vào trong lòng một cách mạnh mẽ như thể muốn cơ thể của cô hòa làm một với anh.
Hoắc Tùng Quân mím chặt môi, anh dùng giọng nói khàn khàn nói tiếng xin lỗi bên tai cô hết lần này tới lần khác: “Xin lỗi, là do anh không tốt, anh đã không tin tưởng em, xin lỗi, xin lỗi”
Anh càng không ngừng xin lỗi thì Lạc Hiểu Nhã lại khóc càng thêm khổ sở, cả người của cô run lên, khóc không thành tiếng.
Vốn dĩ bố của cô có thể sống sót!
Rõ ràng bố của cô đã cứu An Bích Hà, rõ ràng đã bấm 115, dù cho trước đó nhà họ An không đưa bố của cô đến bệnh viện, nhưng chỉ cần xe cứu thương đến thì bố của cô sẽ còn hy vọng sống sót.
Nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ ra tay vô cùng độc ác, bọn họ đã hại chết bố của cô trước khi xe cứu thương đến.
Tại sao, tại sao bọn họ lại muốn làm như vậy, là vì hạng mục đầu tư và danh tiếng? Hay là vì tiền?
Khi mở mắt ra một lần nữa thì trong mắt của Lạc Hiểu Nhã đều là sự thù hận.
Không phải thứ mà bọn họ để ý nhất chính là tiền hay sao? Không phải để ý đến danh tiếng nhất hay sao? Cô sẽ khiến cho nhà họ An mất đi những gì mà bọn họ quan tâm nhất, khiến cho bọn họ cảm nhận được sự tuyệt vọng và khổ sở mà cô đã phải trải qua.
“Hoắc Tùng Quân, chúng ta ra tay đi”
Cô nghẹn ngào nói ra những lời này, Hoắc Tùng Quân cũng không dừng lại mà trực tiếp nói thẳng: “Được thôi”
Trước đây anh đã không đứng về phía của Lạc Hiểu Nhã, sau này, anh sẽ mãi mãi ra sức giúp đỡ cho cô, cho dù đúng hay sai thì anh vẫn luôn đứng về phía Lạc Hiểu Nhã.
Lạc Hiểu Nhã đứng dậy khỏi vòng tay của Hoắc Tùng Quân, cô lau nước mắt và nói với anh: “Xin lỗi, em đã xem điện thoại của anh…
“Không sao, của anh cũng là của em”
Hoắc Tùng Quân sờ lên đôi mắt sưng đỏ của cô một cách âu yếm: “Hai mắt lại khóc sưng lên rồi, nếu trong một ngày em khóc nhiều lần như vậy thì sẽ hư mắt đó.”
Đôi mắt này rất đẹp và long lanh, nó vô cùng linh động, anh không muốn đôi mắt của Lạc Hiểu Nhã lại bị thương nữa, mỗi ngày khi cô vừa mở mắt ra thì chỉ có bóng tối vô tận.
Nghĩ đến đôi mắt trống rồng lúc trước, trong lòng anh lại cảm thấy xót xa.
Lạc Hiểu Nhã cũng bỗng nhiên nhớ lại chuyện này, sau khi mắt của cô được chữa khỏi thì bác sĩ Lâm đã nói cô nhất định phải bảo vệ đôi mắt thật tốt, nếu không sau này sẽ rất dễ bị tốn thương một lần nữa.
“Anh gửi đoạn ghi âm cho em đi, bây giờ em phải đi tắm và nhỏ mắt đây”
Lạc Hiểu Nhã vội vã tìm chai thuốc nhỏ mắt, cô vừa nhỏ mắt vừa nói chuyện với Hoắc Tùng Quân: “Sau khi em trả thù cho bố xong thì em phải đền ơn bác sĩ Lâm cho thật tốt, nhờ anh ấy mà đôi mắt của em mới có thể lành lại”
Hoắc Tùng Quân nghe vậy thì đuôi lông mày của anh giật giật, vẻ mặt của anh có chút chột dạ.
Lạc Hiểu Nhã nháy mắt một cái để hấp thu thuốc nhỏ mắt, đôi mắt của cô trở nên trong trẻo hơn rất nhiều, vừa mở mắt ra thì đã bắt gặp vẻ mặt chột dạ của anh, cô nhíu mày: “Vẻ mặt của anh có ý gì, anh có chuyện gì đang giấu giếm em có phải không? Thành thật khai báo đi!”
Hoắc Tùng Quân có chút không được tự nhiên, anh nhỏ giọng nói: “Chuyện đó… Khi anh biết Lâm Bách Châu đã chữa khỏi đôi mắt cho em thì anh đã bảo Triệu Khôi Vĩ chuyển cho anh ta một khoản tiền để làm tiền thuốc men…”
Lạc Hiểu Nhã vô cùng kinh ngạc, cô cũng không biết việc này, cho tới bây giờ Hoắc Tùng Quân vẫn chưa từng đề cập với cô về chuyện này..
Danh Sách Chương: