Lạc Hiểu Nhã cũng không quá để ý tới chuyện này, hỏi Hoắc Tùng Quân: “Hôm nay anh phải tăng ca sao?”
Hoắc Tùng Quân không muốn nói cho cô biết chuyện mình đến gặp An Bích Hà, vì vậy anh liền ậm ừ đáp lại.
Sau khi hai người vào nhà, Hoắc Tùng Quân nới lỏng cà vạt, ném áo khoác cũng như áo sơ mi xuống đất, cởi ra, đi vào phòng tắm.
“Em ở bên ngoài chờ anh một chút, anh vào bên trong tắm rửa, rất nhanh thôi.”
Hoắc Tùng Quân bước vào phòng tắm, ngay sau đó là tiếng nước chảy sột soạt.
Lạc Hiểu Nhã trên mặt lộ ra một mảnh đỏ ửng, Hoắc Tùng Quân này ở trước mặt cô càng ngày càng không chú ý, thản nhiên cởi bỏ quần áo.
Cô thở dài một hơi, cúi người nhặt quần áo cho anh, lát nữa chuẩn bị bỏ chúng vào phòng giặt.
Vừa nhấc áo trắng, Lạc Hiểu Nhã chỉ ngẫu nhiên liếc nhìn, nhìn thấy gì đó, hai mắt đột nhiên mở to.
Có một dấu son mờ trên cổ áo sơ mi trắng.
Màu sắc rất nhạt nhưng lại lộ ra quá rõ ràng trên nền áo sơ mi trắng.
Lạc Hiểu Nhã cảm thấy toàn thân bắt đầu lạnh, hai mắt dán chặt vào dấu son, đầu óc trở nên trống rỗng.
Một lúc lâu sau qua đi, cô nhớ tới khi vừa mới tỉnh ngủ, cô liền ngửi thấy một mùi hương ngọt ngấy trên người Hoắc Tùng Quân truyền đến.
Hoắc Tùng Quân không hề tăng ca, anh đi tìm một người phụ nữ khác.
Chỉ có đến gần như thế nào, mới có thể khiến một mùi hương nhàn nhạt đó dính lên người, ngay cả trên cổ áo cũng lưu lại vết son môi.
Anh không thích những người khác đến gần mình, ngay cả khi mất ngủ nghiêm trọng như vậy cũng không chấp nhận để người khác lại gần mát xa.
Anh có thể dễ dàng để một người phụ nữ đến gần mình như vậy, xem ra vị trí của người phụ nữ đó trong lòng anh rất quan trọng.
Lạc Hiểu Nhã hít sâu một hơi, lông mi run lên, môi run lên, cảm thấy trái tim ấm áp lại bắt đầu lạnh đi.
Hoắc Tùng Quân.
Kỹ năng diễn xuất của anh thực sự rất tốt.
Đêm đó, dưới ánh trăng, chân thành nói: “Anh rất mong được ở bên em một lần nữa”
Hiện tại thì sao, dấu son môi này thật giống như một lời cảnh tỉnh, đem một người sắp say như cô đánh thức.
Cô dường như có thể hiểu được, anh nói có bao nhiêu chân thành, có bao nhiêu nhớ nhung, cái gì không có em thì không thể, hóa ra tất cả đều là giả.
Giống như anh đã lừa dối cô suốt ba năm qua, nếu Lâm Bách Châu không nói cho cô biết sự tồn tại của An Bích Hà, có lẽ cô sẽ không bao giờ phát hiện ra.
Hoắc Tùng Quân, anh là một kẻ lừa đảo, một kẻ mà trong miệng đều là những lời dối trá.
Lạc Hiểu Nhã hít một hơi thật sâu, kìm lại nước mắt.
Cũng may là cô chưa gật đầu đồng ý, cô không đem trái tim của mình một lần nữa trao cho anh, nếu không thì thật sự là quá nực cười rồi.
Cô thờ ơ nhặt quần áo dưới đất lên, hơi thở ngưng trệ trong giây lát, nụ cười lạnh lùng.
Vừa mặc quần áo vào, Hoắc Tùng Quân từ trong phòng tắm đi ra, thấy quần áo ngổn ngang trên mặt đất đã không còn, nhìn Lạc Hiểu Nhã đang đứng ở cửa phòng ngủ, nhẹ giọng nói.
“Hiểu Nhã, em giúp anh thu dọn quần áo?”
“Ừm, đang ở trong phòng giặt” Lạc Hiểu Nhã thanh âm thản nhiên.
Hoắc Tùng Quân cũng không phát hiện ra có điều gì khác thường trong lời nói của cô, bước vào phòng giặt, lấy hết quần áo ra ném vào thùng rác
Khi quay sang nhìn Lạc Hiểu Nhã, khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy dịu dàng.
Anh giải thích: “Quần áo bẩn không nên giữ lại làm gì?
Những câu nói này càng chứng tỏ suy đoán của Lạc Hiểu Nhã rằng anh thực sự đi gặp một người phụ nữ khác..
Danh Sách Chương: