Lạc Quang mờ mịt nhìn bố mình, chột dạ nói nhỏ: “Lúc ấy, lúc ấy không nhìn kỹ”
Bác Lạc cảm giác trời đất đều rung chuyển.
Đối với họ mười lăm tỷ đã là con số trên trời.
Bây giờ lại còn thêm ba tỷ nữa thì chỉ sợ sau bảy ngày sẽ lên đến hai mươi mốt tỷ.
Cho dù bọn họ đi bán máu hay bán nội tạng cũng không đủ.
Nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã đứng một bên, bác Lạc liên tục bò tới, quỳ gối trước mặt cô, cầu xin: “Hiểu Nhã, con giúp bác, giúp bác một lần thôi.
Cầu xin con, sau này bọn bác nhất định sẽ trả lại cho con, nhất định sẽ trả lại cho con”.
Lạc Hiểu Nhã lùi ra sau một bước.
Lúc này, khuôn mặt ôn nhu xinh đẹp của cô lạnh lùng không tưởng, khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười châm chọc, những lời nói ra như mang theo băng tuyết.
“Lạc Đại Hùng, trong tay ông còn dính máu của bố mẹ tôi, tôi giúp kẻ thù của mình, ông nghĩ tôi điên hay tôi ngu?” Nói rồi cô chỉ vào tòa nhà phía sau, cười: “Bây giờ tôi vẫn còn sống trong một khu phố cũ như vậy, nếu tôi thực sự có mười lăm tỷ thì tôi còn cần phải thuê nhà để sống sao? Vẫn muốn sống ở nơi này sao?”
“Con, con có thể đi cầu..”
“Dừng lại!” Lạc Hiểu Nhã ngắt lời ông ta, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Đừng nhắc đến ba chữ Hoắc Tùng Quân, tôi và anh ấy là bạn bè, không phải quan hệ bao nuôi.
Hơn nữa, tại sao tôi phải vì kẻ thù của mình đi khắp nơi nhờ vả người khác, mấy người bỏ cuộc đi.
Bố mẹ tôi chết oan, còn con trai ông chẳng qua chỉ bị chặt tay chặt chân thôi, tôi còn cảm thấy chưa đủ công bằng đây.”
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm Lạc Đại Hùng một cách gắt gao, cười lạnh: “Không đúng, mười lăm tỷ, mười tám tỷ thì cắt đứt tay chân sợ vẫn chưa đủ, nói không chừng ông cũng.”
Cô vẫn chưa nói xong, nhưng sắc mặt bác Lạc đã sợ hãi, tức giận đến mức mặt tím tái, không nói được câu nào.
Hiện tại ông ta không chỉ đơn giản là căm hận, mà còn hoảng sợ.
Đám cho vay nặng lãi này sẽ không nói đạo lý với ông ta, nếu đến lúc đó thật sự không góp được tiền, chỉ sợ không những con trai gặp nạn mà bản thân cũng sẽ như vậy.
Lạc Quang đã bị dọa sợ hoàn toàn, thét chói tại xông về phía đám người kia, chỉ vào Lạc Hiểu Nhã nói: “Cô ta, cô ta là em họ tôi, cô ta có tiền, mấy người, mấy người tìm cô ta mà lấy tiền.
Cô ta có thể trả cho mấy người.
Bạn trai cô ta là Hoắc Tùng Quân, mấy người tìm anh ta mà đòi”
Người dẫn đầu buông tay: “Anh nghĩ chúng tôi có bị ngốc không? Chúng tôi không thể chọc giận Tổng giám đốc Hoắc”
Lạc Quang dừng lại một chút, nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã mỉm cười, khuôn mặt tinh xảo quyến rũ, anh ta đột nhiên trở nên độc ác, nói với người dẫn đầu: “Cô ta, cô ta xinh đẹp như vậy, mấy người bán cô ta mà lấy tiền, chắc chắn có không ít tiền đầu.
Hơn nữa, tôi biết bây giờ có không ít người có sở thích này, mấy người có cách, nhất định.”
Còn chưa nói hết lời, Lạc Hiểu Nhã đã vọt tới, hung hăng tát Lạc Quang một cái.
“Mày dám đánh tao?”
Khi Lạc Quang đang kinh ngạc chuẩn bị mắng chửi, tay kia của cô cũng không nhàn rỗi, tiếp tục cho anh ta một cái tát.
Sau khi đánh xong, Lạc Hiểu Nhã thở phào nhẹ nhõm, nhếch môi cười nói: “Vẫn là hai bên.
đối xứng mới đẹp.
Lạc Quang, miệng của anh vẫn thiếu đánh như vậy.
Có phải bố anh không dạy anh cách nói chuyện tử tế với người khác không? Tôi giúp anh làm giãn xương cốt cho thoải mái nhé?”
Hai bên má Lạc Quang nóng lên, anh ta định phản ứng lại, muốn xông lên đánh người thì bị người của anh Long dùng một tay khống chế.
Vóc người anh ta gầy gò nên bị người khác nâng lên như một con gà con.
“Lạc Quang, có phải anh vẫn chưa nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra không? Chúng tôi không có tâm trạng nhìn anh giải quyết chuyện gia đình, bạn có đầu, nợ có chủ.
Hợp đồng là do anh ký, ngoại trừ một trong mấy người nhà anh, còn lại không liên quan”
Họ là những người cho vay nặng lãi có nguyên tắc.
Người đàn ông nói xong, vẻ mặt không kiên nhẫn, anh ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua tòa nhà dân cư.
Có vài người vì xem náo nhiệt, đang tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ánh mắt của người mặc âu phục đen thì rụt đầu lại.
“Đây không phải chỗ để nói chuyện” Người đàn ông quay đầu lại giao việc, người phía sau lập tức xách Lạc Quang và bác Lạc lên rồi chuẩn bị đi..
Danh Sách Chương: