Bà cụ lớn tuổi kia, bọn họ cũng không quan tâm.
Mục tiêu chủ yếu chính là hai bố con này, chỉ cần bắt bọn họ phục tùng, bà cụ chỉ có thể đồng ý.
Lạc Quang và Lạc Đại Hùng bị kéo đi nhưng vẫn kêu lên với Lạc Hiểu Nhã, cầu xin cô giúp đỡ.
Nhưng toàn bộ quá trình Lạc Hiểu Nhã đều lạnh lùng, không nói một lời.
Hai người bị xách ra khỏi khu dân cư nhỏ, Lạc Hiểu Nhã đang chuẩn bị trở về, lại phát hiện bà cụ vẫn đứng ở một bên, không trở về cùng.
Ánh mắt cô hờ hững nhìn bà cụ, không định nói gì với bà cụ, nhấc chân chuẩn bị rời đi.
“Lạc Hiểu Nhã!” Không ngờ bà cụ đột nhiên mở miệng gọi cô lại.
Lạc Hiểu Nhã quay đầu nhíu nhíu mày: “Bà, bà nói nữa cũng vô ích, tôi sẽ không giúp đâu.”
“Không phải chuyện này” Bà cụ run rẩy đi tới, ánh mắt âm trầm nhìn cô: “Lạc Quang nợ nhiều tiền như vậy, có phải do cô bày ra không?”
Lạc Hiểu Nhã nhíu mày, không ngờ bà cụ nhạy bén như vậy, còn phát hiện ra trước hai bố con kia.
“Là tôi, bà muốn dạy dỗ gì không?”
Bà cụ nghe thấy những lời này thì lập tức nhíu mày, cắn răng nhìn Lạc Hiểu Nhã rồi nói với giọng điệu khàn khàn: “Sao cô lại nhẫn tâm như vậy.”
“Bà!” Lạc Hiểu Nhã bỗng nhiên cao giọng: “Người nhẫn tâm không phải là tôi, mà chính là con trai cả của bà.
Không phải vừa nãy bà cũng nhìn thấy rồi đó sao? Nếu so sánh với bọn họ, tôi cảm thấy bản thân mình đã ra tay một cách rất nhân từ rồi.
Ít nhất tôi cũng không ra tay đến mức hại chết bọn họ”
Sau khi bà cụ nghe thấy lời này, giọng nói có chút ngập ngừng.
Một lúc lâu sau, bà cụ vẫn không nói nên lời.
“Thật không thể hiểu nổi.
Bố của tôi là một người tốt như vậy, nhưng sao lại có những người thân như mấy người được chứ? Thật là quá xui xẻo”
Lạc Hiểu Nhã cũng không thèm nhìn bà cụ lấy một cái.
Cô cầm túi xách lên rồi xoay người đi về phía hành lang.
Bóng lưng nhỏ gầy nhưng lại có vẻ tuyệt tình.
Bà cụ một mình đứng ở dưới tầng rất lâu.
Lúc này, bà cụ mới chậm chạp đi ra ngoài khu chung cư.
Lạc Đại Hùng và Lạc Quang bị đưa thẳng về nhà bọn họ.
Cả hai người bọn họ đều trong trạng thái vô cùng chật vật.
Khi vào cửa, bọn họ đã bị mấy người này đẩy ngã xuống đất.
Khi nhìn vào một nhóm người mặc áo đen đang bước đến gần, trong lòng Lạc Đại Hùng chỉ tràn ngập sự sợ hãi: “Các người, các người muốn làm gì? Đã nói là cho một tuần rồi mà, bây giờ vẫn còn ba ngày nữa.
Mấy người hãy cho chúng tôi thêm ba ngày nữa, chúng tôi nhất định sẽ trả lại tiền”
Người dẫn đầu ngồi trên chiếc ghế sô pha mà nhìn bọn họ rồi cười lạnh: “Ba ngày, có cho các người thêm ba năm nữa, các người cũng không trả nổi”
“Không phải, tôi là nhân viên của Hoắc Kỳ..” Vừa dứt lời, điện thoại di động của Lạc Đại Hùng chợt vang lên.
Ông ta nhìn lướt qua chiếc điện thoại di động để xem có phải là có người đồng ý cho ông ta mượn tiền hay không.
Nhưng vì ngại mấy người này, cho nên ông ta chỉ cầm chiếc điện thoại di động lên mà không dám nhìn.
Người cầm đầu hất cằm lên với ông ta: “Ông muốn xem thì xem đi”
Bọn họ đã hỏi thăm từ trước.
Hiện tại, các mối quan hệ của hai người Lạc Đại Hùng đã bị cắt đứt từ lâu, căn bản là sẽ không có ai đồng ý cho bọn họ mượn tiền.
Lạc Đại Hùng vội vàng mở điện thoại di động ra xem với sự kỳ vọng.
Kết quả là sau khi nhìn thấy tin tức, cả người ông ta cứ như rơi vào mộng.
Không giống như những gì trong tưởng tượng của ông ta, rằng có người đồng ý cho ông ta mượn tiền mà là tin tức từ bộ phận nhân sự của Hoắc Kỳ gửi cho ông ta.
Ông ta đã bị sa thải do nghỉ làm trong nhiều ngày.
Lạc Đại Hùng đột nhiên nhớ tới chuyện mấy ngày nay ông ta vẫn luôn bận rộn vì phải mượn tiền mà không xin phép công ty.
Hơn nữa, công ty đã gọi cho ông ta vài cuộc điện thoại, những ông ta đều không bắt máy.
Ông ta nghĩ có Lạc Hiểu Nhã chống đỡ, cho nên chắc là ông ta có thể làm càn ở công ty..
Danh Sách Chương: