Mẹ Hoắc nhìn thấy dáng vẻ lắp ba lắp bắp của An Bích Hà thì bật cười một tiếng: “Cô không cần phải vất vả viện cớ gì nữa, dù sao thì người cứu tôi chắc chắn không thể nào là người của cô, cô ấy và cô có thù không đội trời chung.
Cô đúng là hễ mở mồm ra thì nói dối, nói dối không chớp mắt, bảo sao Tùng Quân và ông cụ nhà tôi lần đầu tiên nhìn thấy cô đã không thích cô rồi.
Thì ra bao nhiêu năm nay là do tôi nhìn sai người.”
An Bích Hà luống cuống, trong đầu cảm thấy hỗn loạn, suy nghĩ kỹ lại sáu chữ “có thù không đội trời chung”, cô gái mà không đội trời chung với cô ta…
Trong đầu cô ta chỉ hiện ra một người.
“Lạc Hiếu Nhã?” An Bích Hà hỏi lại đầy nghi ngờ, giọng của cô ta thể hiện rõ sự chán ghét.
Mẹ Hoắc cười lạnh một tiếng: “Cô đoán đúng rồi, chính là cô ấy.
Không ngờ tới đúng không?”
Đôi mắt của An Bích Hạ híp nhỏ lại, đôi môi cũng trở nên tái nhợt.
Tại sao lại là cô ta! Tại sao hết lần này đến lần khác là cô ta!
Ai cũng được, cô gái nào cũng được nhưng tại sao hết lần này đến lần khác lại là Lạc Hiếu Nhã!
Lúc này An Bích Hạ hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống, khuôn mặt nóng như lửa đốt, đỏ tới mang tai, cô ta cúi đầu, không dám nói một câu nào.
Cái gì gọi là xấu hổ đến chết, cuối cùng cô ta cũng cảm nhận được điều đó.
Thế quái nào mà cô ta dám nói với mẹ Hoắc rằng Lạc Hiếu Nhã là người của cô ta chứ!
Mẹ Hoắc nhìn thấy dáng vẻ này của An Bích Hà, trong lòng càng lúc càng cảm thấy kinh tởm: “Cô mau cút đi, đừng đứng đó cản đường của tôi.
Về sau cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, đúng là xui xẻo cả ngày”.
Bà ấy luôn ăn nói khó nghe, nhưng bởi vì trước đây có quan hệ tốt với An Bích Hà, vì vậy vẫn có chút tình cảm với cô ta.
Ai mà ngờ được cô ta lại nói ra những lời như vậy khiến cho chút tình cảm còn sót lại không cánh mà bay, còn khiến cho mẹ Hoắc cảm thấy ghê tởm như nuốt phải ruồi.
Hơn nữa lúc này trong lòng mẹ Hoắc cũng có chút cảm thán, trước kia bà ấy luôn không thích Lạc Hiếu Nhã mà lại đi thích một cô gái xấu tính như vậy, thậm chí còn muốn gả cô ta cho con trai mình, đúng là mù quáng mà!
Nghĩ đi nghĩ lại những việc mình đã làm trước đây, mẹ Hoắc xấu hổ phát sợ.
Nhưng mà bây giờ mẹ Hoắc cũng cảm thấy vô cùng may mắn vì Hoắc Tùng Quân đã từ hôn rồi, nếu không An Bích Hà đó thật sự trở thành vợ của con trai mình, đến lúc đó mới lộ ra tính xấu và nhiều khuyết điểm như vậy thì còn hối hận hơn nhiều.
Rồi bà ấy nghĩ tới Lạc Hiếu Nhã, nếu như so sánh hai người này thì chỉ có về gia thế thì Lạc Hiếu Nhã kém hơn An Bích Hà một chút, còn tính cách thì tốt hơn cô ta nhiều.
An Bích Hà bị mẹ Hoắc mạnh mẽ đuổi đi như vậy mới miễn cưỡng nhường đường.
Bà ấy không thèm liếc mắt đến cô ta một lần, ra lệnh cho tài xế lái xe đi.
Xe rời đi càng lúc càng xa, An Bích Hà mới ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào hướng xe rời đi, oán hận nắm tay vào.
Trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng tức giận.
Cô ta vốn định dùng cách này để có thể hàn gắn tình cảm với mẹ Hoắc, ai mà ngờ được khéo quá hóa vùng, còn khiến cho mẹ Hoắc ghê tởm cô, đã thế chẳng hiểu trời xui đất khiến kiểu gì mà hết lần này tới lần khác toàn tạo cơ hội cho Lạc Hiếu Nhã cứu mẹ ấy.
Có khi nào vì chuyện này mà mẹ Hoắc thay đổi suy nghĩ với Lạc Hiếu Nhã hay không?
Nghĩ đến đây, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng chán nản, bản thân mình tính toán nhiều như vậy, cuối cùng lại thành ra làm nền cho Lạc Hiếu Nhã đó tỏa sáng, đúng là tức chết đi được!
Dọc đường đi, mẹ Hoắc suy nghĩ về chuyện vừa rồi, trong lòng cảm thấy nặng trĩu.
Sau khi về đến nhà, vào phòng tắm rửa qua loa một chút, trút đi bộ dạng chật vật, nhếch nhác của bản thân.
Lúc đi ra khỏi phòng, đúng lúc nhìn thấy ông cụ đi từ nhà hàng xóm về.
Sau khi chào hỏi ông cụ, bà ấy do dự một lúc rồi hỏi bằng vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm: “Bố, tối nay gọi Quân về nhà ăn một bữa cơm được không ạ?”
“Hả?” Ông cụ thấy đột nhiên bà ấy hỏi như vậy thì vô cùng kinh ngạc: “Sao tự nhiên còn lại hỏi thế, có chuyện gì muốn làm phiền Tùng Quân…”
Không biết đang nghĩ gì mà nét mặt ông cụ căng cứng lại rồi nhìn bà ấy bằng ánh mắt sắc bén: “Vu Hà Lan, không phải con lại muốn ép Tùng Quân và Lạc Hiếu Nhã chia tay đấy chứ?”
Thấy ông cụ nhìn mình bằng vẻ mặt cảnh giác và nghiêm túc như vậy thì cơ thể vốn đã cứng nhắc của Vu Hà Lan lại càng trở nên lúng túng hơn, bà ấy vội vàng nói: “Tất nhiên là không phải thể rồi ạ, trước đây vì chuyện này mà con đã bị bố và Tùng Quân nói rất nhiều lần nên con vẫn nhớ kỹ mà.”
Thấy ông cụ vẫn nhìn chằm chằm mình bằng vẻ mặt hoài nghi thì rốt cuộc bà ấy cũng không che giấu nữa mà kể lại chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Ông cụ nghe xong thì sắc mặt trở nên hồng hào: “Không hổ là đứa cháu dâu mà bố nhìn trúng, đúng là dũng cảm và thông minh mà.”
Vừa nói ông cụ vừa liếc mắt nhìn mẹ Hoắc: “Vu Hà Lan, trước đây bảo mắt nhìn người của con kém mà con còn không phục, bây giờ thì con phục chưa?”.
Danh Sách Chương: